Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 75 : Thế Giớ Tu Tiên 20

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Cạch!



Cửa phòng mở ra, cô nhìn lên bầu trời cũng đã là buổi trưa. Quái y cũng từ phòng đi ra nói



" Ta qua chỗ hoàng hậu xem. Ngươi học rất nhanh, lần sau chúng ta tiếp tục "



Cô gật nhẹ đầu, sau đó bước lại một cái cây. Bóng mát với cơn gió lướt qua... Từ ngày cô ra điều kiện với hoàng hậu đã 5 ngày. Các trưởng lão cũng dần khôi phục. Tai tiếng về Ái Linh cũng bị thiên hạ nói ra nói vào, nàng ta không còn dám ra ngoài gặp ai. Mấy ngày nay đều không có động tĩnh... Nói về Băng Tâm cũng ít khi ra ngoài. Còn hoàng thượng lại chậm trễ phán xét đúng như điều kiện. Tình trạng của hoàng hậu đã khá hơn, độc gần như giải xong...



Còn cô, mấy bữa nay cô cùng Quái y nghiên cứu y thuật, kiến thức của cô đã tiến thêm 1 bậc. Cô đứng trước gió, khóe môi vươn lên nở nụ cười nhạt



" Lãnh tỷ tỷ "



Cô xoay lại liền nhìn thấy Xuân Đào đang hớt hải



" Có chuyện gì? "



Xuân Đào chống hai tay lên đùi thở, mồ hôi chảy ra



" Muội... muội muội tỷ cùng... cùng Song Thành thuộc hạ của công chúa đánh nhau "



Cô không nói gì, cùng Xuân Đào đi đến chỗ nàng ta nói. Cô nhìn đến Băng Tâm đang sống chết với Song Thành. Mũi kiếm sắt bén tỏa sáng, những quả cầu đất đánh tới Song Thành. Song Song đứng nhìn hỗ trợ cho Song Thành. Cô lạnh nhạt lên tiếng



" Băng Tâm! "



Băng Tâm nhìn thấy cô cũng không dừng lại, nói



" Tỷ tỷ! Tỷ đừng vào đây, nguy hiểm lắm "



" Ngươi lại gây chuyện? "



Cô đứng đó hỏi, Song Thành giọng nói mang theo căm phẫn



" Nàng ta hại chủ nhân ta, ta phải giết chết nàng ta "



" Câm mồm! Một tên như ngươi có tư cách gì nói ta? Ta hại hay không liên quan gì tới một con chó như ngươi "



Băng Tâm không khách khí nói, Song Thành tức giận lao mũi kiếm về phía Băng Tâm. Cô nhìn đến, đôi mắt sau mảnh vải hiện lên ánh sáng lạnh, nhìn cuộc chiến



" Lãnh tỷ tỷ, tỷ không ra cản? "



" Không cần "



Song Thành chĩa kiếm về phía Băng Tâm, Băng Tâm định đưa kiếm lên đỡ. Cô đứng cách xa, bàn tay cầm viên đá đánh vào chân Băng Tâm khiến Băng Tâm lảo đảo. Nhưng khi mũi kiếm của Song Thành sắp đâm xuyên bụng Băng Tâm thì Song Thành kinh ngạc, quơ kiếm đi. Băng Tâm nhìn thấy liền vung kiếm chém vào lưng Song Thành một nhát, Song Song chạy lại



" Ca! Ca, huynh không sao chứ? "



Song Thành đưa tay dịnh vai, vết chém sau lưng rỉ máu. Song Thành gương mặt nhợt nhạt, một chân khụy xuống nhìn lên Băng Tâm đang bước tới gần.



" Cũng chỉ là một con chó trung thành. Hở một cái là sủa, không mỏi miệng sao? "



Lời nói Băng Tâm khinh miệt, Song Thành quay đi không nói gì. Song Song nước mắt chảy dài



" Sao ngươi nhẫn tâm như vậy? Sao ngươi lại muốn giết ca? "



" Do hắn chọc giận ta "



" Lúc ngươi bị công chúa đánh, ca đã giúp ngươi. Sao ngươi lại lấy oán báo ân? "



Băng Tâm nhếch môi



" Ta cần hắn giúp sao? "



Lời nói Băng Tâm lạnh lẽo, bỗng từ xa Huyền Hàn chạy tới. Hàng mài nheo lại



" Có chuyện gì "



Băng Tâm nhìn đến gương mặt liền dịu lại, Song Thành nhìn đến đáy mắt xẹt qua tia đau lòng. Huyền Hàn nhìn qua cô, phút chốc sát khí nổi lên. Xuân Đào thấy liền đứng lên một bước chắn cho cô



" Huyền ca ca "



Giọng nói Băng Tâm vui vẻ, Huyền Hàn nhìn đến lạnh lùng, như ác quỷ tức giận nói



" Ngươi còn mặt mũi gọi ta là Huyền ca ca? Ngươi hãm hại người ta yêu, ta thật muốn giết chết ngươi "



Băng Tâm sững người, bàn tay siết chặt lại.



" Ta thích huynh... "



" Thích ta? Thích ta mà lại hại người ta yêu? Lòng dạ ngươi thật độc ác, ta không cần nữ nhân dơ bẩn như ngươi "



Huyền Hàn nổi giận, nước mắt Băng Tâm chảy xuống



" Tại sao? Nàng ta có gì tốt? Sao huynh phải phí tâm vì nàng ta chứ? "



" Ta yêu nàng ấy, còn ngươi. Ngươi hại nàng ấy thì chính là kẻ thù của ta "



" Nhưng... nàng ta đã mất đi trong sạch? "
" Hơi khó chịu "



Cô không trả lời nhìn đến, khoảng nửa tiếng sau, tiếng gậy dừng lại. Nhưng các trưởng lão vẫn tiếp tục chịu phạt, Ái Linh gương mặt nhợt nhạt. Mồ hôi chảy ra nhìn Đại trưởng lão, cả Băng Tâm cũng không khá hơn là mấy



" Linh nhi "



Cửu trưởng lão nhìn đến Ái Linh lo lắng. Đại trưởng lão nhìn thấy liền quơ tay, một đạo ánh sáng đánh ngã Cửu trưởng lão



" Tăn thêm 100 gậy "



Cô nhìn đến hứng thú, Đại trưởng lão nhìn qua Huyền Hàn



" Phạt một nhát kiếm "



Một môn hộ nghe theo cầm kiếm lên bước lại gần Huyền Hàn, sư tôn nhìn đến yếu ớt



" Khoan đã... "



" Lục đệ! Ngươi muốn gì? "



" Ta... ta nhận thay đồ đệ mình "



Huyền Hàn và Chung Linh kinh ngạc, Chung Linh lập tức phản đối



" Không được! Sư phụ, người mới khôi phục linh lực. Sao lại có thể chịu nhiều hình phạt như vậy? "



" Đúng đó sư phụ... khụ... người không cần vì đồ nhi mà hy sinh như vậy "



Sư tôn không trả lời họ, chỉ nhìn thẳng đại trưởng lão



" Sư huynh! Ta thân là sư phụ không biết dạy dỗ. Ta chấp nhận lĩnh phạt "



Đại trưởng lão vuốt râu thở dài



" Lục đệ! Ngươi luôn như vậy... Dù sao ta và người cũng có tình nghĩa... Không cần! Ta có thể bỏ qua nhát kiếm này cho ngươi. Nhưng sau khi mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, tất cả các ngươi đều phải vào đạo thất tu hành 300 năm sám hối "



Tất cả ngẩn người, sư tôn chần chừ nhìn qua cô. Nắm chặt tay



"... Được! "



" Được rồi! Dừng lại "



Đại trưởng lão ra lệnh, nhìn đến Ái Linh và Cửu trưởng lão



" Các ngươi tự hủy linh căn đi "



Nhã Kỳ nhìn qua Ái Linh, hốt hoảng



" Không được! Muội làm sao chịu nổi chứ? Linh nhi "



Ái Linh căm hận nhìn qua cô, nhìn lên Đại trưởng lão



" Ta không muốn "



" Ngươi dám cãi lại? "



Đại trưởng lão tức giận, Ái Linh cố gắng đứng dậy



" Ta muốn lấy công chuộc tội "



" Lấy công chuộc tội? "



" Ta sẽ tiêu diệt kẻ đã lấy cắp Tiên tháp. Đổi lại, ta không muốn hủy linh căn "



Cô nghe thấy liền cảm thấy nực cười, nhếch môi. Đại trưởng lão nhìn đến nheo mài



" Không! "



Ái Linh kinh hãi, cố gắng thuyết phục



" Nhưng... "



" Ta nói không! Các trưởng lão còn không thể làm gì. Một nha đầu như ngươi có thể? "



Ái Linh sững người nắm chặt lòng bàn tay, nàng ta tất nhiên biết rõ. Nhưng đó là cách duy nhất để linh căn không bị mất... Ái Linh nhìn qua cô, đôi mắt hiện lên cừu hận...



Nàng ta đưa tay lên, chuẩn bị phế bỏ linh căn thì từ bầu trời một hố đen nhỏ xuất hiện. Cuồng phong nổi lên, sấm chớp oành vang...



" Khoan đã... "



Tiếng nói từ hố đen phát ra, mọi người kinh ngạc. Cơn gió cuồng bạo thổi tung mọi thứ, những môn hạ không thể chống đỡ liền bị cuồng phong thổi đi. Hố đen như nuốt chửng mọi thứ, đạo sấm sét dữ tợn...



Cô nheo mài lại, nhếch môi. Đôi mắt sau lớp vải hiện lên mong chờ



Như vậy mới vui chứ