Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 92 :
Ngày đăng: 12:16 30/04/20
Mọi người tập trung đông đủ ở phòng khách, nhìn người con trai tuấn lãng đang ngồi đó. Đình Lan dựa vào lòng hắn hạnh phúc, đó không ai khác là Phong Dương Chu Vũ...
Diệp Cơ khi thấy hắn liền liếc nhìn, Chu Vũ lạnh lùng lên tiếng
" Cảm ơn vì đã chiếu cố Lan nhi "
Âu Nghi phất tay nói
" Không! Mà anh sao biết chúng tôi ở đây? "
" Tôi có gắn một định vị thu nhỏ trong mặt dây chuyền của Lan nhi. "
Lời nói Chu Vũ lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng vô cảm nhìn đến cô. Sau đó quay qua Đình Lan nói
" Tôi có rất nhiều việc cần làm, hiện tại em hãy đi cùng họ. Hãy đến thành phố A, nơi đó có lực lượng phòng vệ rất cao. Những người thức tỉnh dị năng đều ở đó "
Mọi người nhìn nhau, Tử Ân lạnh lùng hỏi
" Vậy những người chưa thức tỉnh dị năng? "
" Đều ở đó "
Cô nhìn xung quanh không thấy A Phong liền nheo mài lại, nơi đáy mắt hiện lên ý cười. Di Anh nhìn đến Chu Vũ lên tiếng
" Sao anh không dẫn theo Đình Lan? "
" Không thể! Rất nguy hiểm "
Đình Lan ở trong lòng Chu Vũ thoải mái, nghe như vậy liền lo lắng
" Anh sẽ không sao chứ? "
Chu Vũ cười nhạt nâng cằm Đình Lan, nói
" Em lo lắng cho anh sao? "
" Hừ... anh nói gì vậy? "
Bọn họ nói chuyện tình tứ, Diệp Cơ bên cạnh buồn bã. Di Anh nhìn đến chán ghét, sau đó quay qua Đình Lan nói
" Hai người thật hạnh phúc, nếu Mạt Thế kết thúc thì nhớ mời tụi này ăn đám cưới "
Lời nói của Di Anh như mũi tên đâm vào tim Diệp Cơ, cô nhếch môi. Đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh, lời nói lạnh nhạt
" Có đám cưới được hay không mới là điều quan trọng "
Lời nói của cô mang theo ý vị, Di Anh nheo mài lại
" Cô có ý gì? "
Cô nhếch môi, cầm tách trà trên tay uống
" Đến khi đó ai sống ai chết vẫn còn là điều đáng lo ngại. Phải không Phong Dương thiếu? "
Chu Vũ nhìn qua cô, ánh mắt lạnh lùng
" Phải "
" Tôi nghe nói Phong Dương thiếu có một căn cứ chuyên về điều chế dị năng. Có phải không? "
" Phải "
- Nhưng hắn không giống con người.
- Phải! Gương mặt trắng nhợt...
" Do hắn thân thể yếu nhượt "
Lời nói cô lạnh nhạt, bọn họ nghe xong gật đầu bước lại gần cô. Bọn cô cùng ăn uống và nghỉ ngơi lại buổi tối...
Màn đêm buông xuống, cơn gió lạnh thổi qua. Mùi máu tanh xộc vào mũi cô, cô mở mắt nhìn xung quanh. Bây giờ đã là 1h khuya, nhưng cô không thấy đám người kia đâu. Kể cả A Phong cũng vậy, cô bước ra ngoài. Đi đến một con hẻm, dưới ánh trăng. Cô nhìn thấy dũng máu đỏ thẳm, A Phong đứng đó. Cảnh tượng thật kinh hoàng, trên tay A Phong là một trái tim máu còn đang ăn dở, miệng hắn cũng dính đầy máu. Đám người lúc trưa nằm lê lết dưới đất, thân đầy máu. Trái tim bị móc ra, chết vô cùng thảm.
A Phong đứng đó, đôi mắt vàng lạnh lẽo dữ tợn. Nhưng khi thấy cô liền sững người, trái tim đang ăn dở bị rớt xuống. Cô từng bước tiến lên, A Phong cúi đầu đứng đó. Cô nhìn xuống đám người đó, lấy khăn lau máu trên miệng của A Phong. Vừa lau vừa nói
" Chúng ta về nghỉ thôi "
A Phong kinh ngạc, nói
" Không... sợ? "
" Tại sao phải sợ? Tôi đã nói là sẽ ở cạnh anh mà. Nào! Đi thôi "
Cô kéo tay A Phòng ra khỏi con hẻm, nhưng cô thấy một đám zoombie đang đi đến. Cô lấy súng ra đề phòng nói
" Chắc bọn chúng đánh hơi được mùi máu "
Cô chỉa súng về phía đám zoombie bắn, đám zoombie lửng thửng đi. Từ phía sau chúng, một con zoombie bay ở không trung đến. Sự dữ tợn hiện rõ nhìn cô
- Rống... grào... rống... grừ...
Con zoombie đó đưa tay chỉ vào A Phong gào rống như đang nói gì đó. Cô nhìn qua A Phong, hắn thấy vậy liền nói
" Nó hỏi sao... tôi... không giết... "
A Phong chỉ vào cô, cô hiểu ra gật đầu. Đưa súng bắn con zoombie biến dị. Nhưng nó lại né đi lao về phía cô, A Phong bước lên đánh với con zoombie biến dị. A Phong đưa tay nắm lấy đầu nó bẽ ra, nhảy xuống dưới đất đưa cho cô. A Phong bổ đầu con zoombie biến dị ra, từ trong não nó có một viên thạch mào đỏ sáng lấp lánh. A Phong lấy ra lau lau sau đó đưa cho cô, cô nhận lấy. A Phong tiếp tục giết những con zoombie khác, lấy từ chúng một cái túi màu đen. Trong đó là lọ dung dịch xanh lam giống khi trước. A Phong lấy ra một chai uống cạn. Cô nhìn qua hỏi
" Cái đó là gì mà sao anh lại thích? "
" Có thể chống đói... cho tôi "
" Vậy sao... vậy cái này? "
Cô đưa viên đá cẩm thạch đỏ lên, A Phong nói
" Cẩm thạch... giúp tăng cường sức mạnh dị năng giả "
Cô gật nhẹ đầu, nhìn qua A Phong
" Sao anh biết? "
" Tôi... là zoombie "
Cô gật nhẹ đầu, cười nhạt. Xoay người nắm lấy tay A Phong đi. Dưới ánh trăng hai thân ảnh bước qua xác đám thây ma mà đi. Đôi mắt cô ánh lên tia sáng lạnh lẽo
Ha! Quả nhiên...
A Phong nhìn tay mình bị kéo đi, ngước lên nhìn bóng lưng cô. Đôi mắt lạnh lẽo vô cảm đầy dã thú hiện lên tia vui vẻ. Khóe môi nâng lên nụ cười yếu ớt, nhưng bỗng chốc hắn kinh hãi. Hạ mi mắt xuống, sự độc ác hiện lên tràn ngập con ngươi màu vàng lạnh lẽo. Răng nanh nhe ra sắc nhọn sau đó trở lại bình thường...
****** ------- ******
XIN CHÀO CÁC BẠN! LÝ DO MẤY NGÀY NAY MÌNH KHÔNG ĐĂNG LÀ DO MÌNH MUỐN BÃO CHAP CHO CÁC BẠN. MONG CÁC BẠN SẼ LUÔN ỦNG HỘ MÌNH 😘😘😘