Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 96 :

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Cô lật người nhảy bật ra, lạnh lẽo nhìn móng tay sắc nhọn của Đình Lan đang ghim vào giường của cô. Hàng mày nheo lại, tiểu Hắc bay đến bên cô



" Chủ nhân có sao không? "



Không



Cô bật đèn lên, nhìn Đình Lan đang tràn đầy căm hận nhìn mình. Móng tay dài sắc nhọn, đôi mắt chán ghét cùng căm phẫn



" Chủ nhân, cô ta rõ ràng không mất đi ý thức. Là cố ý muốn giết người "



Ừ...



Cô đứng thẳng người nhìn Đình Lan, cây súng chỉa vào đầu cô ta. Mọi người từ ngoài chạy vào, Chu Vũ kinh ngạc đánh vào gáy Đình Lan khiến cô ta ngất xỉu...



________________



Sáng hôm sau:



Mọi người ngồi tập trung lại, Âu Nghi nhìn Đình Lan



" Tại sao cậu lại tấn công Dao Sương? "



Đình Lan nheo mày ôm đầu, sợ hãi nói



" Tớ... tớ đã làm gì sao? "



" Dao Sương! Chị của tớ chắc chỉ bị mất ý thức mới làm vậy. Cậu đừng trách chị ấy "



Diệp Cơ lo lắng nói, Âu Nghi nheo mày



" Nhưng nếu đêm qua cô ta giết Dao Sương thì sao? Đâu phải mất ý thức là không có tội "



Đình Lan nước mắt chảy dài ôm lấy Chu Vũ, Di Anh đập bàn nói



" Đình Lan đã nói là không biết, sao cứ làm khó vậy chứ "



" Cô thì biết gì, cô ta luôn không ưa thích chúng tôi. Hay là các người cố tình muốn lợi dụng cái cớ hóa thành zoombie mất đi ý thức để giết người "



Âu Nghi khó chịu nói, Di Anh tức giận



" Mày nói gì hả? Đình Lan không phải loại người đó "



" Không phải? Lần cô ta bỏ Dao Sương lại đã chứng minh điều đó "



" Mày... "



Di Anh và Âu Nghi trừng nhau, Diệp Cơ bên cạnh Âu Nghi khuyên can



" Cậu đừng nói nữa "



Đình Lan khóc nức nở, nghẹn ngào nói



" Tớ... tớ thật... hức... thật sự không... không có biết mình đã... làm gì... Hức... xin... lỗi "



Chu Vũ ôm lấy Đình Lan nhìn cô hỏi



" Có bị thương không? "



Cô lạnh nhạt lắc đầu, Tử Ân nãy giờ không nói gì lên tiếng



" Bỏ qua, không bị thương là ổn rồi "



Cô lạnh nhạt đứng lên, bọn cô chuẩn bị ra xe. Bên ngoài ánh nắng yếu ớt chiếu rọi, Diệp Cơ nhìn xung quanh nói



" Chúng ta nên đi đâu để tìm đây? "


Bỗng Đình Lan khó chịu, thân thể nóng lên dựa vào lòng Chu Vũ. Tiếng nói yêu kiều mất kiểm soát



" Vũ... a~... em... em khó... khó chịu quá... a~... "



Di Anh kinh ngạc lo lắng



" Đình Lan, cậu không sao chứ? "



" Vũ... em... em nóng... chạm... chạm vào em... ư~ "



Gương mặt Chu Vũ vẫn lạnh lùng



" Đây là di chứng do virut, không thể loại bỏ hoàn toàn nên mới kích phát cảm xúc và giác quan của con người... "



Diệp Cơ nhìn Chu Vũ, cười nhẹ



" Vậy chúng em ra ngoài... "



Bọn cô đứng lên, Chu Vũ nhìn cô nói



" Không cần... "



Chu Vũ lấy ra một ống tiêm, tiêm vào người Đình Lan khiến cô ta ngủ thiếp đi. Di Anh kinh ngạc



" Phong Dương thiếu, anh... "



" Tôi không có hứng thú, có ý kiến gì? "



" Không... không có "



Di Anh sợ hãi không nói gì nữa...



____________



Buổi tối, mọi người đều tìm một chỗ nghỉ ngơi. Cô chìm vào giấc ngủ, bóng đêm bao trùm. Hai quả cầu ánh sáng lơ lửng giữa không trung, cô lần này quyết định chạy đi. Nhưng tại sao cô chạy mãi thì vẫn bị đuổi kịp. Hai quả cầu tỏa sáng...



" ÁNH SÁNG TỐI THƯỢNG, BÓNG ĐÊM TỐI CAO. CẢ HAI MÃI MÃI TRÁI LẬP... "



Quả cầu đen tiếp tục xuyên qua người cô, cô tỉnh giấc. Trước mặt cô là Tử Ân, hắn lạnh lùng



" Sao vậy? Mồ hôi đổ ra rất nhiều "



Cô ngồi dậy cầm lấy khăn giấy hắn đưa lau trán, nâng nhẹ mắt kính



" Không sao "



Tử Ân nhìn cô, sau đó lạnh lùng quay đi. Cô nắm tay hắn lại, Tử Ân quay đầu nhìn cô. Đôi mắt cô đỏ thẳm chạm vào ánh mắt hắn. Cô hạ mi buông tay



" Ngủ ngon "



Tử Ân quay đi, tiểu Hắc bay đến



" Chủ nhân, người sao vậy? "



Ta định căn dặn hắn vài điều



" Người muốn bảo hắn đừng cản trở mình sao? "



Phải



" Vậy sao người không nói? "



Không cần, đến lúc hắn cản trở ta thêm lần nữa thì trực tiếp giết đi



Cô nhếch môi nằm xuống, nhắm mắt lại. Bầu trời đêm lạnh lẽo thổi qua, mọi thứ sẽ đi về đâu?...