Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 97 : Diệt Vong Thời Mạt Thế 16

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Sáng hôm sau:



Cô cùng bọn họ ngồi ăn uống đợi tin tức của Tử Khang, Diệp Cơ bồn chồn nói



" Hay chúng ta đi tìm Tử Khang đi, tớ lo quá "



Âu Nghi cũng gật nhẹ đầu, Di Anh vừa ăn vừa nói



" Kệ nó đi, có vũ khí bên người. Xui lắm mới chết thôi "



" Cô... "



Âu Nghi tức giận, Đình Lan lay nhẹ người Di Anh nhíu mày



" Sao cậu có thể nói vậy "



" Hừ! Nói không đúng sao? Nếu nó chết thì bớt phần mệt mỏi rồi "



" Di Anh "



Đình Lan khó chịu kêu tên khiến Di Anh im bật, cô uống nước xong đứng lên. Âu Nghi cũng đứng lên nói



" Tớ đi với cậu "



Diệp Cơ nắm tay cô lại nói



" Dao Sương, tớ cũng đi "



Cô liếc nhẹ qua, đưa tay vén lọn tóc trên má cho Diệp Cơ nói



" Cậu ở lại, an toàn hơn "



" Có phải cậu không tin tớ không? "



Diệp Cơ buồn bã nói, cô lạnh nhạt



" Không phải, rất nguy hiểm. Cậu ở lại đi "



" Nhưng... "



Diệp Cơ định nói gì đó thì tiếng nói Di Anh vang lên châm biếm



" Bảo vệ như công chúa không bằng "



Cô nhếch môi liếc qua Di Anh, sau đó cùng Âu Nghi rời đi. Cô và Âu Nghi cùng đến bệnh viên hôm qua, dù là ban ngày nhưng cũng như ban đêm. Không một ánh sáng, phải nhờ Âu Nghi dùng thấu thị để kiểm tra. Cô dùng mắt kính để nhìn xung quanh, cô đã bao phủ cho mắt kính một vầng lớp ánh sáng để xem vào ban đêm. Hôm qua cô cũng đã đưa cho Tử Khang một cái. Âu Nghi nhìn xung quanh sao đó kéo cô vào trong, hôm qua chỗ này rất đông zoombie. Nhưng hôm nay lại chỉ lác đác vài con, cô cùng Âu Nghi đi vào trong. Hôm qua không thám thính được gì, hôm nay sẵn tiện đi xem xét tình hình.



Cô nhìn từng căn phòng hầu như đều bị đập phá, trở nên hoang tàn. Cô và Âu Nghi cứ đi, cô nhìn thấy một căn phòng có cửa làm bằng kim loại rất cứng cáp. Nó vẫn còn rất sạch sẽ và bóng loáng, phía trên đề chữ PHÒNG THÍ NGHIỆM



Âu Nghi nhìn đến kinh ngạc



" Zoombie không phá hủy chỗ này sao? "



" Có tia laze trên cửa "



" Vậy chắc có chỗ để vào nhỉ? "



Âu Nghi nói, cô bước lại cửa nhìn. Bên cạnh vách tường cô đưa tay gõ nhẹ, quả nhiên một lớp tường hình vuông bật ra.



" Có mật mã? "




Một đám zoombie ngã xuống, bọn chúng dè chừng. Tử Ân lạnh lùng



" Giờ không phải lúc trách cứ, cố gắng kéo dài thời gian đi "



________________



Cô và Chu Vũ diệt xong đám zoombie, cũng là lúc Đình Lan và Tử Khang mở xong công tắc



Ting ting! Bíp bíp...



Trên vách tường mở ra một lỗ hình vuông, một cái nút to tròn màu đỏ hiện ra. Tử Khang vui mừng



" Có rồi "



Cô bước đến định ấn nút thì...



Bốp!



Đình Lan đá cô một cước, cô nhanh chóng né đi. Tử Khang kinh ngạc



" Chị làm gì vậy? "



Đình Lan cười lạnh, bỗng từ không trung con zoombie biến dị xuất hiện. Nó điên cuồng gào rống



" Grừuuuuu... rốnggggggggg "



Cô đề phòng cầm súng trên tay, con zoombie lao tới phía cô. Chu Vũ kinh hãi kéo tay cô né đi, lấy súng bắn vào đầu nó. Cô lên tiếng



" Tử Khang, mau bật công tắc "



Tử Khang nghe thấy liền chạy lại muốn nhấn nút nhưng bị Đình Lan cản lại, cô ta đá Tử Khang văng ra



" Chị làm gì vậy? "



Tử Khang đau đớn ôm bụng, tức giận quát. Đình Lan cười khảy



" Cho bọn chúng chết thì lọ dung dịch đen sẽ là của ta "



Con zoombie biến dị quá mạnh, cô cùng Chu Vũ không thể đấu lại. Chu Vũ bước tới đánh mạnh vào gáy Đình Lan khiến cô ta ngất xỉu. Cô bước lại ấn mạnh cái nút đỏ, tử bầu trời ánh sáng bắt đầu chiếu vào. Con zoombie biến dị nổi điên



" RỐNGGGGGGG "



Ánh sáng mặt trời gắt gao chiếu xuống thành phố, đám zoombie bao vây Tử Ân bắt đầu hoảng sợ quay đi. Ánh nắng chiếu rọi khiến làn da xanh xao khô ngần của chúng tan chảy. Tử Ân lạnh lùng lên xe



" Nhanh "



____________



Trở về phía cô, Chu Vũ bế Đình Lan cùng cô chạy đến căn phòng thí nghiệm lúc trước. Con zoombie biến dị đuổi theo. Cô vừa chạy vừa dùng súng bắn nó, Chu Vũ mở ra mật mã bấm bấm gì đó. Một lúc sau cánh cửa bật mở, cô và Tử Khang chạy vào. Con zoombie kinh ngạc cũng muốn bay vào nhưng cánh cửa sắt nhanh chóng đóng lại.



" Gràoooo.... rốngggggg "



Cô và Chu Vũ vào trong, tiếng cào trên cửa cùng tiếng tia laze bên ngoài dần biến mất. Chu Vũ đang bế Đình Lan liền quăng mạnh cô ta lên bàn mỗ, dùng thanh sắt khống chế tay chân cô ta...



Cô nâng nhẹ mắt kính, ánh sáng lạnh tỏa ra



Vui rồi đây