Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1004 : Đại thần kiêm chức (20)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


Minh Thù offline đi ăn, ăn xong rồi online thì trời đã tối.



Vừa online, đã bị người chơi hỏi thăm.



[Ô Nha: Ta còn tưởng rằng ngươi không dám tới chứ!] 



[Phong Hòa Tận Khởi: Không có chuyện ta không dám, chỉ là ta muốn hay không thôi.]



[Ô Nha: Hừ, được thôi, tới sân đấu đi.]



Minh Thù truyền tống đến sân đấu. 



Ô Nha đã đợi tại sân đấu, Minh Thù vừa xuất hiện, Ô Nha liền chọn PK một người.



Minh Thù tiếp nhận PK, hai người chuyển vào sân đấu.



Sân đấu một người không có bản đồ gì, chính là một không gian rất lớn, tùy ý để người chơi đi qua đi lại ở bên trong. 



Mọi người chơi vây xem ở bên ngoài.



Ngay từ đầu Quạ chiếm ưu thế vì Ô Nha là pháp sư, pháp sư là nổi tiếng chuyên nghiệp đánh xa.



Mà Minh Thù là kiếm khách, vừa đúng là chuyên nghiệp đánh gần. 



Nhưng rất nhanh mất đi ưu thế.



Đây không phải là trò chơi trực tuyến bàn phím hành động toàn dựa vào tay, mạng internet trì hoãn hoặc là bất kỳ sai sót gì đều sẽ dẫn đến nhân vật xuất hiện sai sót.



Toàn bộ tin tức dựa vào là bản thân, thân thể tố chất càng tốt hoặc là người từng luyện, chơi Vấn Linh càng có ưu thế. 



Tốc độ Minh Thù nhanh đến mức dường như Ô Nha cũng không thấy rõ.



Mỗi lần công kích của hắn đều rơi vào khoảng không.



Cuối cùng dường như Ô Nha công kích bừa, hắn không thấy rõ Minh Thù ở nơi nào, cho dù thấy rõ cũng không có biện pháp ngắm trúng. 



[Phong Hòa Tận Khởi thắng.]



Hệ thống cho ra kết luận.



Quần chúng phía ngoài thổn thức một lúc. 



Lúc này người kêu gào to tiếng cũng rụt cổ lại.



Phong thần cũng đúng là phong thần.



[Phong Hòa Tận Khởi: Không phải ta khoác lác, giết ngươi đơn giản như giết con kiến vậy.] 



[...]



Tuy là ngươi rất lợi hại thế nhưng ngươi kiêu ngạo như vậy thì ngươi sai rồi!



Đánh hắn! 



Minh Thù lập tức nhận được nhiều lời mời PK, cô tùy ý chọn một cái.



[Phong Hòa Tận Khởi: Đừng vội, đều xếp thành hàng, ta đánh từng người một.]



[...] Đánh vào chỗ chết. 




Bắt nạt tốt một chút. 



Nếu không... chờ hắn có ký ức, không phải giả đáng thương thì chính là phạm quy mua đồ ăn vặt, đều không nỡ xuống tay.



[...] Dường như tư duy của ký chủ có chút khuyết điểm.



Người khác gặp phải chuyện như vậy không phải nản lòng nhụt chí, không đáng thẹn sao? 



Vì sao ký chủ ngược lại vui vẻ như thế?



Ký chủ có phải cần xem tiểu yêu tinh đánh nhau để bình tĩnh hay không?



Vì vậy Minh Thù không hiểu ra sao bị cuộc đánh nhau của tiểu yêu tinh lấp đầy đầu. 



Minh Thù: "..."



Hài Hòa Hiệu có phải bị bệnh hay không, đột nhiên bắt đầu thả tiểu yêu tinh, ngay cả lời chào hỏi cũng không nói!



Minh Thù rời khỏi trò chơi, che Hài Hòa Hiệu không hài hòa đi. 



Cô lôi thú nhỏ ra: "Ta hỏi ngươi, rốt cuộc Thiên Khải từ đâu đến?"



Thú nhỏ lim dim, móng vuốt nhỏ ôm lấy ngón tay của Minh Thù, đầu lưỡi màu hồng liếm láp, một lúc lâu mới choáng váng trả lời cô.



Sao ta biết. 



"Không phải ngươi được xưng là cái gì cũng biết sao?"



Thú nhỏ rầm rì.



Đó cũng là sau khi ta sinh ra mới biết được, Thiên Khải tồn tại trước ta sao ta biết. Đột nhiên ngươi hỏi cái này để làm gì? 



"Hỏi thử thôi."



Thú nhỏ ngáp một cái vô cùng có tính người.



Hừ hừ, khẳng định lại là vì con thú hai chân kia! Ta biết cô không thương ta! 



Minh Thù ném thú nhỏ đang tức giận vào trong ly thủy tinh trên bàn, lông đủ mọi màu sắc tóc bị đè thành đường cong, giống như cầu vồng trong ly.



Con sen à, ngươi tiêu rồi!



Thú nhỏ thét trong ly. 



Minh Thù chuyển tay cầm ly, đến gần nó lộ ra một nụ cười thật to.



Thú nhỏ: "..."



A a a! 



Con sen à, tại sao ngươi có thể vì một con thú hai chân vừa không có lông vừa xấu xí mà đối với ta như vậy!



Trước đây ngươi nói lời thề non hẹn biển với ta thì sao!



Ngươi là một người đàn ông bạc tình! 



Ngươi là một người phụ nữ cặn bã!