Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1005 : Đại thần kiêm chức (21)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


Tư Trầm rời khỏi trò chơi, vô cùng lo lắng ném mũ trò chơi xuống, dường như trên đó có vi-rút đáng sợ gì đó.



Tim Tư Trầm đập cực nhanh.



Hắn cảm thấy mình sắp thở không nổi. 



Mắt hung hăng gắt gao trừng mũ trò chơi, mái tóc không đều dán vào đôi má hắn, mồ hôi căng thẳng rơi xuống cằm.



Tư Trầm đột nhiên vươn tay ra chống mặt bàn.



Trong phòng hoa vắng vẻ chỉ có tiếng hít thở hơi gấp của hắn, giống như người sắp cận kề cái chết, mỗi một giây phút là sự vật lộn đấu tranh trong tư tưởng. 



Không biết qua bao lâu, Tư Trầm từ từ trượt ngồi trên đất, sau lưng chống vào bàn làm việc.



Sau lưng hắn đã sớm ướt đẫm, lúc này dán chặt ở trên người nên phát lạnh từng đợt.



Tư Trầm lại giống như không cảm thấy, đôi mắt đen nhánh nhìn hoa linh lan đang nở bên cạnh. 



Trước mắt bỗng dưng hiện lên khuôn mặt tươi cười đó.



Nụ cười của cô vẫn nhàn nhạt như vậy, chợt phảng phất cũng không nhìn ra cái gì khác biệt.



Chỉ biết là cô đang cười. 



Nhưng mà...



Vừa rồi.



Dường như hắn thấy được một chút gì đó khác biệt. 



Tư Trầm không hình dung ra về tình tiết đó nhưng tim hắn đập rất nhanh, rất muốn... đến gần một chút nữa.



Ngón tay cái của Tư Trầm chống khóe môi, ma sát nhẹ nhàng hai cái.



Sớm biết... 



Cũng không cần mũ trò chơi vừa nghiên cứu ra.



Cảm xúc chân thật một trăm phần trăm.



Hắn cũng cảm thấy mình ngửi thấy được hương thơm trên người cô. 



"Bịch!"



Lúc trợ lý Giáp tiến vào đúng lúc thấy tiên sinh nhà mình chán chường ngồi dưới đất, đối diện gốc cây hoa Linh Lan kia tự tát bản thân một cái.



Trợ lý Giáp: "..." 



Trợ lý Giáp chuẩn bị lén rút lui ra ngoài.



"Đứng lại."



Trợ lý Giáp cứng đờ: "Tiên... Tiên sinh?" 



"Ai quét dọn nhà kiếng phòng hoa? Sao nhiều muỗi vậy? Nhìn tôi bị cắn à? Cậu muốn bị trừ lương có phải không?"



Thì ra là có muỗi.




Cổ tay nhỏ bé, sợi dây đỏ hơi lớn.



Tư Trầm cột lại lần nữa, hắn ngẩng đầu liếc cô một cái, ánh mắt còn chưa chạm nhau đã nhanh chóng dời đi, sau đó... 



Liền đi rồi.



Đi rất nhanh.



Cuối cùng hình như là chạy. 



Minh Thù nhìn sợi dây trên cổ tay, đây là đồ chơi gì vậy? Có thể ăn không?



Dường như hắn vẫn luôn đeo kia mà...



Màu sắc sợi dây đỏ tươi rất đẹp, không biết là được làm từ cái gì, chuyển động dưới ánh mặt trời có chút lấp lánh, còn óng ánh chói mắt hơn tia sáng của kim cương. 



"Keng!"



Tiếng tin nhắn vang lên.



Minh Thù mở ra xem. 



Là Thanh Thu Chủng bảo cô nhanh chóng online.



Minh Thù trở về ký túc xá, Vân Ngư đang thử váy mới của cô. Cô xách làn váy xoay vòng trước mặt Minh Thù, chớp mắt với Minh Thù vừa đáng yêu lại xinh đẹp: "Kỷ Hòa Bảo Bảo, quần áo dễ thương không?"



"Không dễ thương." 



Vân Ngư lập tức sa sầm mặt, cô đã chọn rất lâu mà.



Minh Thù sờ đầu cô: "Dễ thương không bằng cậu."



Vân Ngư sửng sốt trước, sau đó khuôn mặt ửng đỏ, lỗ tai và gương mặt đều nóng hừng hực. 



Từ lúc nào mà Kỷ Hòa Bảo Bảo lại biết nói chuyện như vậy.



Vân Ngư xoay người đi soi gương, một lát sau lại nghiêng đầu hỏi cô: "Kỷ Hòa Bảo Bảo, anh chàng đẹp trai vừa rồi tìm cậu làm gì vậy?"



"Không biết, không hiểu ra sao cả." Minh Thù ngồi xuống, cầm mũ trò chơi đeo vào. 



"Cậu lại chơi trò chơi?"



"Ừm."



"Không phải thầy của cậu để cậu tham gia vào một hạng mục sao? Sao cậu lại rãnh rỗi như vậy?" Vân Ngư nghi ngờ. 



"Ông ta lấy việc nhảy lầu uy hiếp tôi làm, bây giờ tôi sẽ chờ đối phương khai trừ tôi."



Vân Ngư: "..."



Minh Thù: "Nguyện vọng của tôi là được chơi trò chơi, trở thành đại thần." 



Vân Ngư: "..."



Rõ ràng có thể dựa vào tài hoa và khuôn mặt đẹp, tại sao phải mê trò chơi chứ?