Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1010 : Đại thần kiêm chức (26)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


"Bà nó, không biết xấu hổ sao!"



“Có ai đánh tranh tài như bọn họ không!”



Bọn Minh Thù vừa đi ra liền đối mặt với sự tức giận của khán giả, nếu không có rau dưa trứng gà viện trợ, ước đoán hiện trường còn loạn hơn. 



Minh Thù đi rất bình tĩnh, không phải chỉ là cắm cờ lên bản đồ người khác thôi sao?



Trên quy tắc lại không nói không thể.



Hơn nữa cũng không nói cờ đỏ không thể cắm. 



Có cần phải kích động như vậy không!



Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu cũng bị hành động của Minh Thù hù dọa, xem ra thi đấu cũng có thể tạo ra tư thế mới!



Sư phụ thật ngầu! 



"Sư phụ, như vậy không tính là phạm quy sao?" Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu nhỏ giọng hỏi.



"Trên quy định không có viết, không tính là phạm quy." Minh Thù ăn đồ ăn vặt Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu đưa: "Nhưng có lẽ sau này bọn họ sẽ thêm vào, cho nên mấy thứ này chỉ có thể dùng một lần."



Có thể kéo chút giá trị thù hận đó! 



Dù sao trẫm là người làm hết phận sự.



"Ồ ồ ồ."



Không biết Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu ngộ ra gì từ đó. 



"Phong Thần, còn xem so tài không?" Giang Lưu hỏi Minh Thù.



Minh Thù nhìn thời gian một chút: "Không xem nữa."



Tiểu yêu tinh vẫn còn ở bệnh viện. 



-



"Xin hỏi, người trong phòng bệnh này đâu?"



Minh Thù kéo một người y tá. 



Y tá liếc nhìn theo ngón tay Minh Thù: "Xuất viện rồi."



Xuất viện?



Tư Trầm không ở công ty, cuối cùng Minh Thù tìm được hắn trong phòng hoa ở biệt thự. 



Trợ lý Giáp và trợ lý Ất run lẩy bẩy đứng ở bên ngoài, nhìn không thấy trong phòng hoa như thế nào, nhưng nhìn biểu cảm hai người này không phải quá lạc quan.



"Kỷ tiểu thư..." Trợ lý Giáp miễn cưỡng lên tiếng: "Cô vẫn nên đi về trước đi, tiên sinh..."



"Tôi có thể vào xem chứ?” 



"Cái này..."




"Kỷ Hòa, tôi thích em."



Nói ra những lời này Tư Trầm rất nhẹ nhàng, giống như cũng không có gì khó khăn cả. 



"Cho nên?"



Tư Trầm: “???”



Tư Trầm bị hai chữ này làm ngơ ngác, thông thường sau khi tỏ tình là như vậy sao? 



Cho nên cái gì?



Muốn trình bày vì sao thích cô sao?



Nhưng sao hắn biết tại sao thích cô chứ! 



Như bị điên vậy...



Hoàn toàn không giống hắn...



Không phải... 



Hắn cảm thấy đây mới giống hắn, Tư Trầm trước kia mới không giống hắn.



Tư Trầm trước kia luôn làm hắn mơ hồ cảm giác đây là đâu, tôi là ai.



Tìm không được phương hướng. 



Nhưng khi gặp cô...



Hắn phảng phất tìm được ngọn đèn sáng, vạch đường cho hắn đi.



Tư Trầm nghĩ đến não tàn của mình, nói ra vài từ: “Làm bạn gái tôi nhé.” 



Minh Thù giọng mang ý cười: "Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"



Tư Trầm ôm Minh Thù chặt hơn, dường như muốn hòa vào thân thể hắn, Minh Thù có thể nghe tiếng tim hắn đập kịch liệt.



Nhà kính trồng hoa yên tĩnh. 



Giọng Tư Trầm chậm rãi vang lên: "Tôi đây chỉ có nói một tiếng xin lỗi em trước."



Hắn ghé vào tai Minh Thù, nói từng chữ: “Em không đồng ý tôi, tôi sẽ nhốt em, cả đời.”



Minh Thù giơ tay lên đánh một quyền, Tư Trầm lui lại, sau đó bị người nào đó ép lên bàn làm việc: "Tư Trầm, anh lặp lại lần nữa?" 



Tư Trầm che mắt, vốn là uống rượu nên khá chóng mặt, bị đánh lại càng chóng mặt hơn, nhưng có say cũng không còn phát hiện tư thế hai người bây giờ không đúng.



Hắn cứng cổ: "Tôi nói, nếu em không đồng ý với tôi, tôi nhốt em, cả đời!"



Nói thì nói! 



Có sao chứ!