Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1017 : Đại thần kiêm chức (33)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


Trận chung kết.



Chiến đội tham gia thi đấu chỉ còn lại bảy đội, vài đội trực tiếp giao chiến luân phiên với nhau, cho đến khi nào không còn chỗ để luân phiên giao đấu được nữa thì dừng lại.



Tất cả quy tắc của trận chung kết đều được gộp lại để không chế, cũng có thể nói rằng đội ngũ còn dư tại thời điểm hiện tại đều sẽ được chiến đấu trực tiếp. 



Thắng một trận thì nhận được một điểm.



Ba đội có số điểm cao nhất sẽ bước vào vòng thi tranh hạng.



Chiến đội Túi Đồ Ăn Vặt Khổng Lồ trong trận chung kết phải đương đầu với chiến đội Phượng Hoàng. Chiến đội này đã từng biểu hiện xuất sắc trong một mùa đấu, đặc biệt là đội trưởng Phượng Hoàng Vu Phi. 



Thời điểm ra sân thi đấu, Minh Thù cuối cùng được tận mắt nhìn thấy vị đội trưởng Phượng Hoàng Vu Phi kia.



Hình tượng của hắn trong trò chơi cũng không đến nỗi nào, mái tóc dài một nửa được buộc lại, một nửa thì rẽ làm hai bên, có vẻ trông giống những người làm nghệ thuật.



“Kỷ Hòa.” Phượng Hoàng Vu Phi chủ động chào hỏi: “Tôi vẫn còn ghi nhớ chuyện lần trước cô bắt nạt đội viên dự bị của chúng tôi, thế nên lần này tôi sẽ không nhường nhịn đâu.” 



Mình Thù vừa ăn bánh bích quy vừa nhớ lại, cô chợt nhớ ra lời hắn nói là lần cô tố cáo hãm hại bọn họ vào nhà lao.



Nhân vật trong vở kịch này, ngay lập tức nặn ra một nụ cười giết người không dùng dao: “Không sao cả, đợi anh thua cuộc, bọn tôi lại cho anh trải nghiệm loại tiếp đãi giống như ở ngục giam lần nữa.”



Phượng Hoàng Vu Phi ngạc nhiên nói: “Vậy tôi sẽ cố gắng chờ mong.” 



Minh Thù cổ vũ hắn: “Anh cứ chờ mong đi.”



Phượng Hoàng Vu Phi: “…”



Hắn đã từng xem đội cô thi đấu. Để đạt được thắng lợi trước mắt, tất nhiên bọn họ vẫn dùng một ít thủ đoạn vô sỉ, thế nhưng ngẫm lại thì kỹ thuật của bọn họ cũng không có vấn đề gì cả. 



Để chống lại bọn họ thì phải hết sức cẩn thận.



Vương Hà Dương dặn dò Minh Thù: “Chiến đội Phượng Hoàng rất am hiểu đường lối chiến đấu, đặc biệt là phải coi chừng Phượng Hoàng Vu Phi.”



Minh Thù đẩy Kim Dạ Nguyệt lên phía trước: “Làm gì có âm mưu nào qua nổi hắn.” 



Vương Hà Dương: “…”



Kim Dạ Nguyệt: “…” Tại sao hắn lại có cảm giác cô đang chửi mình?



Từ lúc nào hắn lại trở thành tên mưu mô xảo trá vậy? Cái đó gọi là chiến lược chứ! 



“Nếu như hắn thất bại thì chẳng phải vẫn còn một người kinh nghiệm đầy mình nữa sao?” Minh Thù quay lại nhìn về phía Hoàng Hạc Tây Quy.



Vương Hà Dương: “…”



Hắn vẫn là không nên nói nữa. 




Mười phút trôi qua, phía đối diện vẫn không có động tĩnh gì. 



Khán giả bên ngoài đều lặng im.



Lúc này đám người Minh Thù đang quây thành một vòng tròn trông coi đám cờ nhỏ màu đỏ, vẽ vời ở trên mặt đất một lúc.



“Bọn họ lại đang chơi cờ năm quân, nếu như chiến đội Phượng Hoàng không tìm đến thì chẳng lẽ bọn họ vẫn ngồi đấy chơi đùa sao?” 



“Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì vậy?”



“Chúng ta tới đây chỉ để xem bọn họ chơi cờ năm quân thôi sao?”



Bình luận viên bất đắc dĩ giải thích: “Theo như chúng tôi dự đoán, chiến đội Túi Đồ Ăn Vặt Khổng Lồ đang ôm cây đợi thỏ, thế nhưng chiến đội Phượng Hoàng từ xưa đến nay đều rất cẩn thận nên đoán rằng không thể nhanh chóng tìm tới như vậy. Mọi người xem tình huống của chiến đội Phượng Hoàng ở bên kia… bọn họ vẫn còn đang trong trạng thái xem xét kiểm tra tình hình…” 



Bình luận viên hết tiến lên giải thích chiến đội Phượng Hoàng bên kia, rồi lại quay sang giải thích chiến đội của Minh Thù bên này.



Cuối cùng hắn cũng không biết phải làm sao nữa, đành ngồi bình luận về trò chơi cờ năm quân kia.



Khán giả: “…” 



Bà nó, các ngươi đang thật sự nghiêm túc sao?



Đám người Minh Thù chơi đùa thêm một lúc nữa, rồi dường như phát hiện đối phương không có hành động gì bèn đi mở bản đồ.



Khi khán giả đang cho rằng cuộc đấu đã bắt đầu, thì bọn họ sau khi mở bản đồ lại chạy về chỗ cũ tiếp tục chơi cờ năm quân. 



Khán giả: “...” Cấm cản bọn họ muốn đi vào trò chơi đánh chết hai chiến đội kia.



Vòng đấu loại từ trước tới nay chưa bao giờ nhàm chán như thế này.



“Đến rồi kìa, Vạn Lý Lăng Không của chiến đội Phượng Hoàng bắt đầu hành động rồi…” Giọng nói tràn đầy kích động của bình luận viên xóa tan cơn buồn ngủ của khán giả, khi đang phải nghe giải thích về cờ năm quân đầy nhàm chán. 



Cuối cùng...



Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.



Vạn Lý Lăng Không nhanh chóng tìm ra đám người Minh Thù. Khi chứng kiến đối thủ đang tụ tập lại một chỗ, khuôn mặt hắn tràn đầy ngơ ngác. 



“Sao ngươi bây giờ mới tới? Ta còn cố ý chọn chỗ dễ bị phát hiện nhất để chơi cờ.”



Vạn Lý Lăng Không: “Tình huống như thế này dường như có chút không đúng lắm.”



Minh Thù híp mắt cười: “Nếu bọn ta không mở bản đồ, các ngươi không định qua đây thật à? Đội trưởng của các ngươi cẩn thận hơi quá rồi, bảo sao không giành được ngôi vị quán quân.” 



Vạn Lý Lăng Không: “…”