Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1042 : Úy nhiên hồi phong (20)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Minh Thù ngoài miệng nói không muốn, nhưng vẫn là không lay chuyển được sự quấn quýt của Sở Hồi.



Minh Thù thừa dịp hắn làm ồn xong ngủ say, mò điện thoại di động hắn mở ra.



Sở Hàn nói Sở Hồi làm việc có chút bất chấp hậu quả, trước đây lúc còn đi học gây ra không ít chuyện. 



Điện thoại di động có mật mã, Minh Thù nghĩ một lúc, trước kia cô lén nhìn được mật mã của hắn.



Minh Thù thử nhấn vài cái.



Sở Hồi đột nhiên cựa quậy trong ngực cô, Minh Thù đưa điện thoại di động đặt úp lên giường, ánh sáng biến mất, Sở Hồi cử động vài cái rồi ngủ tiếp. 



Minh Thù mở điện thoại di động lên, giao diện dừng lại ở giao diện phần mềm trò chuyện.



Một tin nhắn cuối chưa đọc.



Minh Thù mở ra, kéo lên trên một lúc lâu. 



Cô không cho phép hắn đi ra ngoài, hắn đã gọi người đi dạy dỗ Nhật Mộ Trường Giang.



Hơn nữa còn là đánh cho chết?



Sở Hàn nói hắn làm việc bất chấp hậu quả, thật đúng là... 



Nhưng biết hắn là bởi vì mình, đáy lòng Minh Thù vẫn như là có một dòng nước ấm chảy qua.



Minh Thù nhờ ánh sáng màn hình điện thoại di động, liếc mắt nhìn thiếu niên trong lòng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, ánh mặt dịu dàng giống như đựng hương rượu thuần ngon vạn phần say lòng người.



-



"Chị, chị..."



Sáng sớm Sở Hồi đang ở phòng tắm kêu la om sòm.



Minh Thù mang theo Kim Nguyên Bảo đi vào phòng tắm: "Sao vậy?" 



Sở Hồi xoay người, chỉ môi hơi sưng lên của mình: "Chị, làm sao mà nó sưng lên rồi?"



"Tôi làm sao biết, dị ứng chăng." Minh Thù sắc mặt bình thường.



"Tối hôm qua tôi không ăn cái gì mà, sao lại dị ứng được." 



Minh Thù tiếp tục diễn nói: "Vậy chắc là bị muỗi cắn."



"Mùa đông làm gì muỗi?"



"Nhiệt độ trong phòng là hai mươi sáu độ, rùa đều có thể nuôi, muỗi làm sao không thể nuôi." 



Minh Thù xoay người rời khỏi phòng tắm: "Không phải chỉ là có chút hồng thôi sao, kêu la om sòm như vậy, lớn thế rồi mà."



Minh Thù lúc xoay người, nhẹ nhàng thở phào.



Tiểu yêu tinh quá ngon miệng, trẫm cũng không phải cố ý. 



Quả nhiên không thể ăn no ấm áp nghĩ bậy bạ.




Nhưng... 



Cũng giống như thật thoải mái.



"Vợ, đi thôi." Sở Hồi lôi kéo Minh Thù muốn đi.



"Đợi một chút." 



Sở Hồi: "..."



Hắn bây giờ không phải nên kiên cường đứng lên, giống như trong ti vi hét lớn một tiếng "em có đi hay không", không đi sẽ vác đi sao!



Hiển nhiên hắn chỉ có thể tưởng tượng, trên thực tế vẫn đứng yên không nhúc nhích, còn chủ động chắn gió cho Minh Thù. 



Nếu như cô bị cảm vì gió, đó không phải sẽ lây cho chính mình sao?



Lâm Dư Tâm và Nhật Mộ Trường Giang hiển nhiên là cùng đi xem phim, hai người ở bên kia đứng chốc lát, rồi đi về phía quãng trường bên kia.



Một lát nữa đếm ngược thời gian, trên quảng trường sẽ bắn pháo hoa. 



Minh Thù đuổi kịp bọn họ, mới vừa bước ra một chân lại rút tay ra, một phát nắm ở hông của Sở Hồi: "Đi thôi."



Sở Hồi bị Minh Thù dẫn theo tiến về phía trước sân gần quãng trường, Nhật Mộ Trường Giang và Lâm Dư Tâm dừng lại ở trên quảng trường.



Minh Thù đứng nhìn ở cách đó không xa. 



Sở Hồi bất mãn khẽ "hừ" một tiếng, cúi đầu đến bên khóe miệng Minh Thù cắn một cái, trở tay đưa cô kéo vào trong lòng: "Còn uống sao?"



"Ừm." Không thể lãng phí.



"Có chút lạnh rồi..." Sở Hồi nói: "Đừng uống nữa, lát nữa mua lại cho em." 



"Không sao."



Sở Hồi nhanh chóng bỏ vào trong miệng mình.



Minh Thù trừng qua. 



Tiểu yêu tinh lợi hại!



Dám đoạt đồ ăn vặt với trẫm!



Minh Thù chưa lên tiếng, Sở Hồi lại cúi đầu chặn miệng của cô, nước ngọt đó được hắn truyền tới. 



Dòng nước ấm áp theo cổ họng chảy vào trong dạ dày.



"Bùm!"



Pháo hoa trên đỉnh đầu nổ tung. 



Minh Thù chứng kiến pháo hoa tỏa sáng trong mắt thiếu niên, không tiếng động nở rộ, tàn rơi.



Duy chỉ có cô là vĩnh hằng.