Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1043 : Úy nhiên hồi phong (21)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Sở Hồi cứ như vậy, dưới pháo hoa đút cho Minh Thù uống hết đồ uống còn lại.



Hắn mập mờ chớp mắt nhìn Minh Thù: "Có phải là có mùi vị của anh đồ uống ngọt hơn không?"



"Không có." Minh Thù khẩu thị tâm phi (*) phủ nhận: "Là anh muốn uống trộm đồ uống của tôi." 



"Vợ, đây là anh mua mà!" Lão tử mua sao lại không được uống! Hơn nữa lão tử còn đút cho cô uống! Hắn chỉ nếm được vị!



Keo kiệt.



Lão tử cái gì cũng cho cô, vẫn không được uống một ngụm đồ uống của cô. 



Minh Thù gật đầu: "Ồ, tiền của tôi."



"..."



Tiền của cô sao! 



Ai cho cô giam giữ lão tử trong phòng nhỏ để chơi đùa!



Về việc này Minh Thù cũng rất vô tội, cô đâu có giam giữ hắn, chỉ là hôm đó cô không cho phép hắn nửa đêm rồi còn đi ra ngoài, làm sao lại thở thành thích chơi đùa trong phòng tối?



Đương nhiên, Minh Thù không biết trong đầu Sở Hồi nghĩ cái gì. 



Trong đầu Sở Hồi lúc này, tất cả đều là giết chết cô và việc tha thứ cho cô.



Cầu cho hắn tha thứ cho cô.



Bà nó chứ. 



Sở Hàn bực không thể chửi bậy.



Sở Hồi vùi đầu vào cổ Minh Thù, trên đỉnh đầu pháo hoa liên tục nở rộ: "Vợ, anh rất thích em."



Trong tiếng pháo hoa, Minh Thù nghe thấy câu tỏ tình quen thuộc kia. 



Minh Thù không có ứng gì.



Sở Hồi cũng không thất vọng, đẩy khăn quảng cổ của cô ra hôn vài cái lên cổ của cô.



Nhưng lại sợ cô bị lạnh, một lát lại lấy khăn che kín cổ cho cô, ôm lấy cô xem pháo hoa. 



Bên dưới màu sắc sặc sỡ của pháo hoa, những đôi tình nhân đứng cùng với nhau, có nhiều đôi bạo dạn hôn nhau, những đứa trẻ chạy nhảy xung quanh đoàn người chơi đùa.



Nơi xa xa, bên trên màn hình điện tử bắt đầu đếm ngược.



Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy. 



Sở Hồi muốn…



Giờ khắc này, có thể dừng lại thì hay biết bao nhiêu.



Minh Thù lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, Sở Hồi chớp mắt, lặng lẽ biến thành dáng vẻ hiền hòa lại không mất đi tư thế đẹp mắt. 



Nhưng mà Minh Thù nhắm màn ảnh lên đoàn người.
Có điều trong nhà không nhiều dép lê, Minh Thù cho hắn vào gặp Sở Hồi. 



Sở Hàn cũng không so đo, đi qua lướt mắt nhìn gian phòng.



Bên trong phòng ngủ treo rèm, hình bóng Sở Hồi đang ở bên trong, toàn bộ phòng ở chỉ có một chiếc giường lớn.



Sở Hàn trong lòng đã có kết luận: "Tuy quấy rầy các người, nhưng mà ngày Tết còn không thèm trở về nhà nên anh chỉ có thể qua đây tìm." 



"Anh, anh tới làm gì?" Sở Hồi đã thay một bộ quần áo, quần áo Minh Thù mua cho hắn tương đối đơn giản, so với những bộ quần áo hip hop rộng thùng thình lúc trước của hắn khác biệt rất lớn.



Sở Hàn quan sát em trai, cũng hơi yên tâm một chút: "Qua thăm em một chút thôi."



"Ai cần anh thăm." Sở Hồi ngồi vào trên ghế sô pha, đưa ra dáng vẻ chủ nhà, thiếu mỗi bước chỉ huy Minh Thù đi bưng trà rót nước. 



Đương nhiên việc ấy hắn không dám.



Hắn sợ bị đánh chết.



"Trưa nay cùng nhau ăn cơm." Sở Hàn nói: "Úy tiểu thư không ngại chứ?" 



Được ăn là tốt!



"Không ngại."



Sở Hồi trừng mắt nhìn Minh Thù. 



Ai muốn ăn với hắn!



Minh Thù cười tủm tỉm.



Sở Hồi: "..." Hừ! 



Ngày hôm nay nhiều cửa hàng bên ngoài cũng không kinh doanh, cho nên Sở Hàn đề nghị tự mình làm, biết được Minh Thù không biết làm cơm, thằng em trai kia nhà mình mười ngón tay không dính nước mùa xuân, càng không trông mong gì được.



Cho nên Sở Hàn chỉ có thể tự mình làm.



Sở Hàn đi ra ngoài mua thức ăn trở về, siêu thị đều đóng cửa, nguyên liệu nấu ăn không có nhiều, chỉ có thể là những đồ đơn giản. 



Sở Hồi thấy Minh Thù cười tủm tỉm nhìn Sở Hàn như thấy được bảo bối, cả người không thoải mái.



Hắn trước đây đoạt đồ vật của Sở Hàn, bây giờ có phải Sở Hàn muốn trả thù không?



Vợ là của hắn! 



Không có cửa đâu, Sở Hồi trực tiếp che ở trước mặt Minh Thù.



Nhìn tôi, nhìn tôi, nhìn tôi!



Minh Thù: "..." 



***



(*) Khẩu thị tâm phi: là miệng nói thế này, trong lòng lại nghĩ thế khác, miệng và tâm không thống nhất với nhau