Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1044 : Úy nhiên hồi phong (22)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Tay nghề của Sở Hàn vô cùng tuyệt vời, Minh Thù rất muốn trả hàng, đổi thành Sở Hàn.



Có điều ngẫm lại hình tượng Sở Hồi khổ khổ sở sở…



Minh Thù yên lặng đánh bay ý niệm này. 



Về sau vẫn là ăn ở bên ngoài thôi!



"Trước đây ba mẹ chúng tôi bận rộn, không có thời gian chăm sóc tốt cho chúng tôi. Tiểu Hồi lại không thích bảo mẫu trong nhà, tôi phải đi học nấu ăn một khoảng thời gian." Giọng nói Sở Hàn nhàn nhạt.



"Nhà các ngươi rất có tiền sao?" Minh Thù đột nhiên hỏi. 



Sở Hàn dừng lại: "Ừ, có chút tài sản!"



Minh Thù nói: "Vậy anh nghĩ quẩn thế nào lại đi viết tiểu thuyết?"



Sở Hàn: "..." 



Viết tiểu thuyết sao lại thành nghĩ quẩn?



Sở Hồi cũng nhìn về phía Minh Thù.



Minh Thù nhún vai: "Việc này thực sự khó khăn." 



Đầu vào yêu cầu thấp, cạnh tranh lại lớn, nhưng người chân chính đứng được trên đỉnh kim tự tháp của nghề này có mấy người đâu?



Sở Hàn nói: "Thực ra..."



Sở Hồi giẫm bàn chân Sở Hàn dưới gầm bàn, Sở Hàn chuyển câu nói: "Vì mơ ước!" 



Minh Thù ngẩng đầu cười:"Ước mơ nhờ tiền tài chèo chống. "



Sở Hàn: "..."



Tiếp theo không có ai nói gì nữa, một bàn đồ ăn, hầu như là một mình Minh Thù giải quyết hết. 



Bởi vì Minh Thù có dáng vẻ ăn rất đẹp, chậm rãi, đoan trang ưu nhã, nên Sở Hàn không cảm thấy khó chịu tý nào.



Họ hàng nhà họ Sở cũng không ít, Sở Hồi không để ý, Sở Hàn không thể không để ý tới, hắn cơm nước xong liền phải đi.



Trước khi đi, hắn bảo Sở Hồi tiễn mình. 



Sở Hồi có điểm không tình nguyện, nhưng vẫn đưa Sở Hàn đi.



Lúc đợi thang máy, Sở Hàn hỏi hắn: "Tiểu Hồi, vì sao cậu không chịu nói cho cô ấy?"



Sở Hồi cúi đầu nhìn hoa văn dưới mặt đất: "Không có gì đáng nói." 



Sở Hàn: "Vậy sao cậu không nói cho cô ấy biết cậu làm việc gì?"



Sở Hồi: "..." Lúc cô ấy hỏi lại bịa ra thôi.



Sở Hàn: "Tiểu Hồi, chuyện này cũng không phải là việc mất mặt gì, rồi cô ấy cũng sẽ biết thôi. Bây giờ cậu nói dối cô ấy, không tốt cho lắm." 



Sở Hồi: "Dài dòng làm gì, gặp lại sau."



Sở Hồi đẩy mạnh Sở Hàn vào thang máy, xoay người chạy đi.
Nhật Mộ Trường Giang thở phào: "Cô bé ngốc này, anh có chạy đi đâu đâu." 



Lâm Dư Tâm ngượng ngùng cười cười.



"Chuẩn bị xong rồi chứ?"



"Ừ." Lâm Dư Tâm gật đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi lui về phía sau liếc mắt nhìn: "Chúng ta đi thôi." 



Nhật Mộ Trường Giang mở xe, sau khi bảo Lâm Dư Tâm lên xe mới nói: "Dư Tâm, muốn đi đâu?"



"Tùy anh!"



"Chúng ta đi tìm một chỗ chúc mừng một chút nhé?" 



"Ừ..."



Lâm Dư Tâm nhìn người đàn ông bên cạnh mình, do dự trong khoảng khắc, nhỏ giọng hỏi: "Lần trước anh nói giúp em dạy dỗ Úy Nhiên tiền bối... Có xảy ra vấn đề gì không? Hay là thôi đi, thực ra cũng không có gì..."



Nhắc đến Minh Thù, biểu cảm của Nhật Mộ Trường Giang tối xuống, bây giờ hắn cũng bị bức phải bỏ văn rồi. 



Dùng tất cả các cách rồi cũng không thay đổi được.



Cách duy nhất chính là viết tay, nhưng bản thảo nếu như chuyển đến nơi khác vẫn sẽ bị cắt bỏ.



Tức hay không tức chứ! 



Hắn tìm cô ta, phát hiện bị nói xấu.



Hắn có thể làm sao?



Báo cảnh sát? 



Không có ích, cũng không điều tra được gì.



Chỉ là không thể thay đổi.



Nếu không phải biết là cô ta làm, bây giờ hắn cũng nghĩ đây là một sự kiện kỳ lạ. 



"Đừng nói nữa, Úy Nhiên và Hàn Giang Tuyết quen nhau, Hàn Giang Tuyết lại cùng phía trên có quan hệ, hơn nữa... Hợp đồng của cô ta đã tới kỳ hạn, đã không có ý tiếp tục."



Hàn Giang Tuyết...



Lâm Dư Tâm nghĩ đến người con trai đẹp trai tài giỏi kia, cảm xúc có chút gợn sóng. 



Không có người nào không thích người xuất sắc như vậy...



"Hàn Giang Tuyết đại thần và cô ta... Có quan hệ thế nào?" Lâm Dư Tâm hỏi cẩn thận từng li từng tí.



Nhật Mộ Trường Giang khẽ nhíu mày: "Không rõ ràng lắm, nhưng có thể để cho Hàn Giang Tuyết hỗ trợ nói giúp, quan hệ không đơn giản." 



Lâm Dư Tâm cắn môi dưới, đáy lòng dâng lên một luồng ghen tỵ và không cam lòng.



***



(*) Vương bát: là con rùa, cũng là câu chửi của Trung Quốc.