Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1045 : Úy nhiên hồi phong (23)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Minh Thù ký hợp đồng xong đi ra, không tìm được phiếu giảm giá đồ ăn vặt, lượn lờ trên đường một vòng rồi chậm rãi về nhà.



Từ sau khi Sở Hồi thành thật với cô, việc hắn hỏi nhiều nhất chính là vì sao cô không viết nữa.



Minh Thù đang trong thời khắc chuẩn bị đổi nghề: "..." 



Viết cái gì mà viết.



Cô đắc tội với người ta như vậy, còn có thể chen chân vào sao? Mặc dù trẫm có nhan sắc đẹp vô cùng, cũng không thể được!



Trẫm vẫn tự mình biết mình. 



Có điều Sở Hồi cả ngày hỏi, rất đáng ghét, Minh Thù trên diễn đàn mở một bài viết.



Tên gọi #Một ngày khốn kiếp - vương bát.#



Người hâm mộ:??? 



Đại Đại không phải tay viết ngôn tình sao?



Tại sao lại viết về động vật nhỏ?  



Vẫn là Kim Nguyên Bảo? 



Đại Đại sao lại nghiên cứu cách ăn Kim Nguyên Bảo rồi?



Sau đó các độc giả lại phát hiện bên trong Kim Nguyên Bảo, Minh Thù viết về phương pháp ăn, mỗi ngày một phương pháp ăn.



Người hâm mộ: Kim Nguyên Bảo thật đáng thương. 



Minh Thù rất ít khi thêm mới, lúc Sở Hồi gõ chữ cần phải lôi kéo cô, cô mới viết thêm một bài mới.



Cô bây giờ đang chuẩn bị mở cửa hàng.



Cửa hàng gì cơ? 



Đương nhiên là cửa hàng đồ ăn ngon.



Cô còn có thể mở cửa hàng gì khác chứ.



Cửa hàng đã đến giai đoạn lắp đặt thiết bị, Minh Thù tự mình thiết kế phong cách khá là quái dị, khắp nơi đều lộ ra hơi thở thức ăn. 



"Em đặt tên cửa hàng là gì?" Sở Hồi giương mắt hỏi.



Người nào đó đang chọc Kim Nguyên Bảo thuận miệng trả lời: "Vương Bát."



"..." 



Sở Hồi lấy Kim Nguyên Bảo đi, ném vào bên trong túi.



"Anh đang nói chuyện nghiêm túc."



"Vương bát không dễ nghe sao?" 



"..." Dễ nghe con khỉ!



Cô đã gặp qua nhà nào đặt tên kiểu như Vương Bát chưa? Định chửi người ta à?



Không biết có khách đến ăn không? 



Đây là cửa hàng cô mở ra đấy!



"Dùng tên của anh có được không." Sở Hồi quay lại, hai mắt lấp lánh.




-



Chờ mọi người đi ra, Minh Thù cùng thiếu niên đi vào trong, Sở Hàn đứng ở cửa, ánh mắt đảo qua người thiếu niên nhìn lên người Minh Thù. 



"Hai người… Quyết định lúc nào sẽ làm việc này?"



"Việc gì?" Minh Thù thuận miệng hỏi lại.



"Kết hôn." Sở Hàn nói. 



"..." Minh Thù im lặng.



Sở Hồi vội vã cuống cuồng nhìn cô, không dám lên tiếng.



Sở Hàn: "..." 



Có ý gì vậy? Không tính cưới... Không muốn kết hôn?



Chuyện này không có kết luận, buổi tối Sở Hồi ngồi ở trên giường đờ người ra.



Minh Thù rửa mặt xong đi ra lên giường, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó. 



Trước đây chỉ cần cô đi lên, người này giống như keo dính lập tức nhào qua, ngày hôm nay một chút động tĩnh cũng không có, khiến cho Minh Thù thấy lạ.



Cô chọc vào lưng hắn một cái: "Nghĩ gì thế?"



"Em không muốn kết hôn với anh?" 



Minh Thù nheo mắt, hắn suy nghĩ lâu như vậy, là suy nghĩ việc này?



"Sở Hồi."



Sở Hồi quay đầu nhìn cô. 



"Tự anh suy nghĩ thật kỹ đi, còn chuyện gì chưa làm." Minh Thù nói xong cũng nằm xuống.



Sở Hồi mê mang nhìn cô.



Chuyện gì chưa làm? 



Nên làm không phải đều đã làm rồi sao?



Không lấy kết hôn làm mục đích, nói yêu thương chỉ là lưu manh đùa giỡn!



Có phải là cô ấy không muốn mắc nợ? 



Sở Hồi nhìn bóng lưng Minh Thù, một lát sau tiến gần lại, cũng không nói chuyện, cứ như vậy ôm lấy cô.



Hắn càng ôm càng chặt, Minh Thù cảm thấy thở không nổi.



Cô xoay người, đối mặt với Sở Hồi. 



Khóe mắt Sở Hồi có hơi đỏ lên.



Minh Thù hơi sững sờ.



Sở Hồi đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía Minh Thù, Minh Thù quay hắn lại: "Anh đang làm gì thế?" 



"Có phải là em ghét bỏ anh không?" Sở Hồi nói: "Anh nghe thấy Chanh nói với em, chê anh tuổi còn nhỏ, không biết cách chăm sóc em..."



Minh Thù: "..." Vậy anh không nghe thấy câu nói phía sau sao? Đồ ngốc!