Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1046 : Úy nhiên hồi phong (24)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


"Anh rất sợ…" Sở Hồi thấp giọng nói: "Anh  thực sự rất sợ em rời xa anh."



Minh Thù vỗ vỗ lưng hắn nói: "Tôi sẽ không rời xa anh đâu."



"…Nhưng em không đồng ý kết hôn với anh." Không kết hôn tức là không nghiêm túc, là không chịu trách nhiệm. 



Khóe miệng Minh Thù giật giật: "Sách anh viết đều là giả sao?"



Sở Hồi: "???"



Sao lại chọc hắn chứ? 



"Em!"



Minh Thù lật người, đè lên người hắn chặn những lời hắn muốn nói lại.



Ngày hôm sau Sở Hồi cứ suy nghĩ mãi về lời nói của Minh Thù, rồi lại đi xem những tác phẩm trước kia của mình. Không có cách nào hiểu được đành phải cầu cứu Sở Hàn. 



Ngân Ngư: Tại sao cô ấy không đồng ý kết hôn với em?



Hàn Giang Tuyết: Cô ấy nói gì với cậu?



Sở Hồi đem mọi chuyện hôm trước, trừ những chuyện không thể nói kể hết cho Sở Hàn. 



Hàn Giang Tuyết: …



Ngân Ngư: Anh chấm cái gì thế, cô ấy có ý gì vậy?



Hàn Giang Tuyết: Cầu hôn đi đồ ngốc. 



Ngân Ngư: …



Hàn Giang Tuyết: Trong sách của cậu chưa từng viết những cái này sao?



Ngân Ngư: Hình như là không có… 



Mỗi lần viết đến đoạn hai người được ở bên nhau là hết chuyện, cũng chả hiểu vì sao hắn không bao giờ viết tiếp đoạn sau.



Hàn Giang Tuyết: Chả biết sao cậu lại nổi tiếng được.



Ngân Ngư: … 



Hàn Giang Tuyết: …



Hai người mỗi người gửi một lần ba chấm gửi không biết bao lâu.




"Ừ, tôi đây."



"Cô…" Lâm Dư Tâm nhìn quanh bốn phía: "Sao cô lại ở đây? Cô theo dõi tôi sao?" 



"Làm gì có."



"Không thì sao cô lại biết tôi ở đây." Lâm Dư Tâm nhìn Minh Thù cảnh giác.



Minh Thù: "Tôi điều tra ra được." 



Lâm Dư Tâm: "…"



Khu vực này là những ngõ nhỏ cũ kỹ, sống ở đây đều là những người có cuộc sống trung bình, những người đi làm thuê nhà ở đây tầm này đều đã đi làm, trong ngõ bây giờ hầu như chẳng có ai.



Chuông báo động trong lòng Lâm Dư Tâm reo lên. 



"Úy Nhiên tôi cảnh cáo cô, cô đừng có làm bậy."



Minh Thù rút ra một cái gậy từ đống gạch đổ nát bên cạnh, giọng nói chậm rãi vang lên: "Cô tìm cậu ta để làm gì?"



Cậu ta? 



Là ai?



Tâm tư của Lâm Dư Tâm vô cùng hỗn loạn, một lúc lâu sau mới nghĩ ra.



Cô ta nói đến chàng trai kia: "Tôi chỉ nói với cậu ta vài câu không phạm pháp chứ?" 



"Cô không phạm pháp." Minh Thù ngừng lại: "Nhưng cô đụng chạm đến tôi."



"…" Cô bị điên à.



Tuy cô ta thấy chàng trai đó rất đẹp trai nhưng không hề có ý muốn có mối tình chị em với hắn, cô ta chỉ muốn biết thông tin về Hàn Giang Tuyết. 



"Cô bé đáng yêu à, hôm nay tôi sẽ dạy cô một bài học."



Minh Thù cầm cây gậy đi về phía cô ta, Lâm Dư Tâm cũng lùi theo, tim như muốn nhảy ra ngoài căng thẳng tới mức bàn tay đẫm mồ hôi.



Trên mặt cô gái vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt cô không hề chuyển động chỉ có sự lạnh lùng thấu xương. 



"Không bao giờ được phép động vào người của tôi."



Trong ngõ chợt thổi tới một cơn gió, Lâm Dư Tâm quay đầu chạy cô ta không đánh lại được kẻ điên cuồng này.