Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1048 : Úy nhiên hồi phong (26)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Tất cả các tác phẩm của Lâm Dư Tâm trên trang mạng đều đã bị gỡ xuống, đến trang cá nhân của Lâm Dư Tâm cũng bị đóng.



Nếu như không phải các trang mạng lậu vẫn đang đăng sách của cô ta, thì dường như không ai nhớ rằng có tồn tại một tác giả như vậy.



Lâm Dư Tâm chẳng cần đợi Minh Thù đến bắt đã bị người ta đuổi khỏi chỗ ở. Trước kia cô ta kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cô ta tiêu tiền cũng rất đáng sợ, vốn nghĩ rằng sau này sẽ không phải lo lắng về tiền nào ngờ lại có ngày hôm nay. 



Trên mặt cô ta có một vết thương là do người phụ nữ kia sai người trừng phạt.



Số tiền bán bản quyền lần trước cô ta nhận được đều đổ vào việc chữa trị vết thương đó, tuy nhiên vẫn chưa khỏi hẳn nên Lâm Dư Tâm cũng không dám ra ngoài.



"Cạch..." 



"Anh về rồi à." Nghe thấy tiếng mở cửa Lâm Dư Tâm lập tức ngẩng đầu lên. Bên ngoài cửa là một người đàn ông đang bước vào, cả người hắn nồng nặc mùi rượu, bước đi lảo đảo.



Lâm Dư Tâm lập tức chạy qua đỡ hắn, giọng nói có chút trách móc: "Hà Tề sao anh lại uống nhiều thế này cơ chứ?"



"Không cần cô quan tâm." Hà Tề đẩy Lâm Dư Tâm ra chỉ thẳng vào cô ta nói: "Nếu không phải do đồ tiện nhân như cô, làm sao cô ấy lại chia tay tôi chứ, tất cả đều tại cô, đồ tiện nhân!" 



Lâm Dư Tâm chết đứng tại chỗ.



Trước kia cô ta thực sự không biết hắn đã có người yêu, hơn nữa con người Hà Tề cũng không tệ, rất tốt với cô cũng rất phóng khoáng.



Khi cô ta không biết đi đâu, thì Hà Tề là người đã thu nhận cô ta. 



Còn người phụ nữ đó chưa bao giờ hắn nhắc tới.



Cô ta không ngờ rằng sau khi Hà Tề uống say lại có thể mắng chửi cô ta như thế.



"Hết rồi... Hết tất cả rồi..." 



Hà Tề lảo đảo bước vào trong, hắn ngã trên ghế sô pha miệng không ngừng lặp đi lặp lại mấy từ đó.



Nếu không phải vì cô ta không còn chỗ nào để đi, tiền trên người cũng không còn nhiều thì cô ta cũng không phải đến đây.



Lâm Dư Tâm đưa tay lên mặt, mặt của cô ta nhất định phải chữa khỏi. 



Lâm Dư Tâm nhìn người đàn ông đang nằm trên sô pha, cắn răng bước tới dìu hắn dậy. Tiền của cô ta phải để dành làm phẫu thuật.



Cô ta vừa mới dìu Hà Tề lên giường, thì đột nhiên bị hắn đè xuống, sức lực của đàn ông cho dù có uống say cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.



Quần áo trên người Lâm Dư Tâm bị xé một cách thô bạo, không đợi cô ta kịp thích ứng hắn lập tức tiến vào, dù cho trước kia cũng đã từng có quan hệ với Hà Tề, nhưng bây giờ hắn say đến mức không còn phân biệt được gì, rõ ràng là chỉ đem cô ta ra phát tiết. 
Minh Thù kéo chăn đắp lên người Sở Hồi nhẹ nhàng hôn lên môi hắn rồi mới rời đi, cô bước đến phòng khách trong lòng hớn hở, cục cưng đồ ăn của ta ơi, ta đến rồi đây.



Ngày hôm sau Sở Hồi suýt chút nữa lật tung cả nhà lên, Minh Thù len lén trốn đi.



"Úy tiểu thư." Sở Hàn tay xách một đống đồ chạm mặt Minh Thù ở thang máy. 



"Đại thần." Minh Thù uể oải chào lại.



"Cô ra ngoài à?"



Minh Thù gật đầu, phải đi lánh nạn chứ. 



"Tiểu Hồi."



"Ở nhà đó." Minh Thù lấy chìa khóa nhét vào tay Sở Hàn nói: "Anh đến tìm anh ấy đi, tôi đi trước đây, đừng nói là có gặp tôi nhé."



Sở Hàn tay cầm chìa khóa: "…" 



Thế tôi phải giải thích thế nào với chìa khóa đây?



Sở Hàn đại thần đứng một lúc lâu, rồi lặng lẽ bước vào thang máy lên lầu, gõ cửa.



Gõ cửa một hồi cũng không có ai mở cửa, Sở Hàn do dự một lát bèn rút chìa khóa ra mở cửa. 



Trong phòng mọi thứ vô cùng hỗn loạn, có không ít đồ đã bị đạp vỡ. Sở Hàn tưởng như đang thấy cảnh tượng căn nhà trước kia bị cậu thanh niên này làm loạn.



Vấn đề ở chỗ…



Đây là nhà người khác. 



"Tiểu Hồi…" Sở Hàn bước vào trong lên tiếng gọi.



Một cậu thanh niên cao tầm mét tám bước ra, trên khuôn mặt lộ ra vẻ căng thẳng.



"Anh lấy đâu ra chìa khóa thế?" 



Sở Hàn vừa quay đầu đã nhìn thấy cậu em trai đứng đằng sau cửa, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc.



Sở Hàn: "…" Anh có thể giải thích mà.