Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1050 : Úy nhiên hồi phong (28)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Minh Thù ngoài miệng nói không đi đón tiểu yêu tinh, cuối cùng lại vội vã đi đón.



Thú nhỏ nằm ở bên cạnh ăn vụng đồ ăn vặt của Minh Thù, Minh Thù đột nhiên ngồi xuống, thú nhỏ giật mình một cái lông toàn thân xù cả lên.



Làm cái gì, làm cái gì! 



Con sen phát hiện mình ăn vụng?



Hiển nhiên thú nhỏ đã suy nghĩ nhiều, Minh Thù ngồi xuống là bởi vì Sở Hồi đã đi ra.



Thú nhỏ rúc vào trong đồ ăn vặt, ngụy trang mình thành đồ ăn vặt bảy màu. 



Thấy sắc quên nghĩa!



Hừ hừ!



Thật đáng ghét! 



-



Minh Thù không ra truyện mới, nhưng mỗi ngày cô đều đăng nhập tài khoản đi bình luận vào truyện của người khác để tăng giá trị thù hận.



Không sai! 



Cô ghi rõ tên tài khoản của mình!



Cuối cùng còn ký tên hẳn hoi, rất sợ người khác không biết là mình làm.



Chúng tác giả: "..." 



Người này sợ là điên rồi, sao lại không bị giam lại chứ!



Tác giả hận Minh Thù đến nghiến răng, nhưng không làm gì được cô.



Nếu anh ngồi chửi nhau với cô ta, cô ta sẽ mắng cho anh á khẩu không nói gì được. 



Nếu anh không chửi nhau với cô ta, cô ta sẽ tự mình ở đó nhảy nhót.



Cuối cùng chỉ có thể chặn tài khoản của cô.



Minh Thù là một tác giả bị toàn bộ các nhà văn cho vào sổ đen. 



Minh Thù cũng không thể làm khác, vì giá trị thù hận cô chỉ có thể liều mạng.



Sở Hồi nhìn cô làm bậy, ngoại trừ "hừ hừ" hai tiếng, cũng không thể làm gì cô.



Cô một lời không hợp là đánh người. 



Hù chết lão tử.



"Cái này là cái gì?"



Minh Thù cầm một vật giống như vé vào cửa. 



"Vé đi chơi công viên." Sở Hồi khéo léo trả lời: "Vợ, anh muốn đi, vợ đi cùng anh có được không?"



"Anh bao nhiêu tuổi rồi? Còn đòi đi công viên."



"Vợ, anh muốn đi." 



"Không đi, không đi, làm ầm lên làm cái gì."




Sở Hồi đọc nhấn từng chữ rõ ràng, hắn trịnh trọng bỏ tiền vào, hít sâu.



Tất cả mọi người ngừng thở, nhìn động tác Sở Hồi, lúc cái kẹp gắp con gấu bông lên, các nữ sinh thét đến chói tai nhìn cái kẹp đang di động. 



Nhất định phải thành công.



Nhất định phải thành...



"A!"



Nữ sinh phát ra một tiếng thét kinh hãi.



Gấu bông lại rơi trở về.



"Anh trai thật đáng thương." 



"Muốn mua cho hắn thật nhiều gấu bông..."



Sở Hồi trừng mắt nhìn gấu bông, dường như phát cáu muốn đạp máy gắp gấu bông.



Nhưng vào lúc này, bên cạnh một cánh tay đưa tới, cho một đồng tiền xu vào, tiếp theo cánh tay hắn bị người vòng giữ lấy, lôi kéo tay hắn khống chế cái nút. 



Cái kẹp vững vàng kẹp gắp được con gấu bông vừa rơi xuống, di chuyển đến ô cửa.



"Còn muốn không?"



Sở Hồi từ trên tấm kính, nhìn thấy người bên cạnh mình, hắn suy nghĩ một chút: "Muốn." 



Minh Thù lại cho tiền vào: "Cái nào?"



Sở Hồi chỉ vào một con gấu bông bên trong máy gắp gấu bông.



Minh Thù lại gắp con gấu bông đó ra, Sở Hồi dường như chơi đến nghiện chỉ huy Minh Thù không ngừng gắp. 



Mãi đến khi nhân viên bên cạnh đều nhìn không vừa mắt.



"Không chơi nữa, người ta muốn đánh người." Minh Thù buông Sở Hồi ra, nhìn gấu bông bên cạnh.



Nhiệt độ trên người biến mất, Sở Hồi bất mãn nhíu mày lại. 



Hắn cũng không muốn những con gấu bông này, chỉ là thích cùng với Minh Thù làm việc này.



Bởi vì nhiều gấu bông lắm, Sở Hồi lại không phải thật sự muốn gấu bông, cho nên Minh Thù chia gấu bông cho nhóm cô gái bên cạnh.



Đám cô gái tuy là tiếc rẻ vì anh chàng đã có bạn gái rồi, nhưng nhìn bộ dáng bạn gái cưng chiều hắn, lại vui vẻ nhận gấu bông từ tay Minh Thù. 



Cuối cùng Sở Hồi chỉ lấy một con, cùng Minh Thù vào phòng chiếu phim.



Phim mới bắt đầu chiếu, tên có vẻ rất văn vẻ.



Sở Hồi nhất định muốn đi xem, Minh Thù chỉ có thể đi cùng hắn. 



Nội dung không ngoài tình tình cảm cảm, Minh Thù không quan tâm, ăn bỏng ngô nắm tay Sở Hồi chơi đùa.



Sở Hồi cảm giác đầu ngón tay có chút nóng, hắn nghiêng đầu, thấy Minh Thù đang đặt đầu ngón tay của mình lên môi hôn một cái.



Sở Hồi cảm thấy tê cả da đầu, đầu ngón tay mềm mại, nhịp tim không khống chế được đập mạnh hẳn lên. 



Cô đè ngón tay hắn xuống, nhẹ véo lấy đầu ngón tay hắn, lại hững hờ nhìn phía trước.