Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1054 : Thủ lĩnh tại thượng (3)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Nhĩ Du híp mắt một cái.



Hắn vừa định lên tiếng, tiếng xé gió đột nhiên kéo tới, một vật kỳ quái theo ánh sáng bay về phía hắn.



Nhĩ Du theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, ôm Hồ Cửu chạy qua một bên. 



Lối đi nhỏ của phòng giam rộng như vậy, Minh Thù chém xuống một đao, cửa phòng giam trống bên cạnh đều vỡ vụn.



Nhĩ Du hoảng sợ nhìn vũ khí trên tay Minh Thù.



Thứ này... 



Nếu như đối phó người thú khác.



"Dao Lạc." Nhĩ Du vội vàng lên tiếng: "Ngươi bình tĩnh lại, có gì từ từ nói."



Minh Thù chỉ mỉm cười, mang theo khảm đao tiến lên. 



"Ngăn cô ta lại!"



Nhĩ Du kêu người thú phía sau tiến lên.



"Nhanh chóng ngăn cô ta lại!" 



Nhĩ Du dẫn Hồ Cửu chạy ra khỏi phòng lao, người thú còn lại chen nhau tiến lên, ngăn Minh Thù trong phòng lao.



"Nhĩ Du... Thương Tu, Thương Tu còn ở bên trong." Hồ Cửu ôm lấy bả vai Nhĩ Du nhìn vào nhà lao, vẻ khẩn trương trên mặt không biết là thật hay là giả.



Nhĩ Du nghe được tên Thương Tu, theo bản năng nhíu mày lại. 



Con sói kia...



Chết ở bên trong tốt hơn.



Cho nên Nhĩ Du coi như không nghe thấy lời Hồ Cửu, tiếp tục rút lui đi ra ngoài. 



"Thủ lĩnh, đã xảy ra chuyện gì?"



Tộc nhân phía ngoài thấy Nhĩ Du vội vã đi ra, xúm lại đi lên, mỗi người đều vô cùng tuấn tú.



Nhĩ Du không cần giải thích, nhà lao ở trong một sơn động, lúc này có một cô gái từ trong cửa sơn động đi ra. 



Ánh mặt trời hạ xuống, cây đao phát ra một luồng ánh sáng chói chang.



Sự chú ý của mọi người đều rơi ở trên người cô.



Là Dao Lạc... 



Gương mặt đó bọn họ nhận không sai, nhưng lúc này Dao Lạc không giống như Dao Lạc.



Cô cầm trên tay là cái gì?



"Bắt cô ta lại!" Nhĩ Du hạ giọng ra lệnh. 




Nhưng những chuyện kỳ quái này, để trên người Vu Linh không sai, không ít người thú đã chết vì tội này.



Minh Thù liếc mắt nhìn cô ta: "Nếu Vu Linh có bản lĩnh này, nên thống trị thế giới." 



Cô gái mỉm cười, giọng nói vô cùng dễ nghe.



Minh Thù tiến lên trói Hồ Cửu lại: "Đừng khẩn trương, ta sẽ không giết ngươi."



Phiếu đổi đồ ăn vặt không thể tùy tiện giết. 



"Dao Lạc ngươi dừng tay, không cho ngươi động đến a Cửu, ngươi dừng tay cho ta!"



Nhĩ Du ở bên cạnh hét lên.



Ánh mắt hắn nhìn chòng chọc vào Hồ Cửu, nỗ lực muốn đứng lên. 



Minh Thù cột chắc Hồ Cửu rồi ném xuống đất, quay đầu nhìn Nhĩ Du, âm trầm lên tiếng: "Nói ra thì ngươi cũng là người hại chết cha ta, ta có nên thuận tay báo thù không nhỉ?"



Nhĩ Du hốt hoảng.



Cô... 



Làm sao biết?



"Ngươi đang nói cái gì..." Nhĩ Du giải thích: "Cha ngươi là bị bộ tộc Báo Đốm giết chết, chuyện năm đó tất cả mọi người đều biết."



"À." 



Minh Thù như cười như không nhìn hắn, phảng phất hắn nói cái gì, ở trong mắt cô đều là chuyện hài.



Cái gì cô cũng biết.



Nhĩ Du lấy lại bình tĩnh: "Ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, coi ngươi như là em gái, ngươi báo đáp ta như vậy sao?" 



"Nếu không... thì sao, chờ ngươi đem ta đến sát vách cho người thú làm hại sao?"



Ánh mắt Nhĩ Du lóe sáng: "Đó là vì bộ tộc, ngươi cũng là một thành viên của bộ tộc, an toàn của bộ tộc, ngươi cũng phải gánh vác."



Trước đây giữ cô ta ở lại cũng nghĩ sẽ có một ngày như vậy. 



"Tốt, sau đây đến ta đi kiếm thức ăn..." Minh Thù dừng một chút, bình tĩnh đổi giọng: "Gánh vác."



"Ngươi..."



Giọng cô gái mang ý cười: "Cám ơn nhiều năm như vậy ngươi giúp ta chăm sóc bộ tộc Khổng Tước, nhưng lúc này ta lấy lại quyền thừa kế không quá đáng chứ." 



Nếu cha nguyên chủ không có án treo, người kế thừa bộ tộc Khổng Tước khẳng định vẫn là nguyên chủ.



Không có gì sai cả.



Nhĩ Du: “...”