Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1055 : Thủ lĩnh tại thượng (4)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Thế giới người thú thực sự gian khổ.



Vừa rồi người thú bị đánh ngất xỉu đã có một chút tỉnh táo, lúc này đang run lẩy bẩy đi theo phía sau thủ lĩnh mới nhậm chức.



Minh Thù nhìn qua hoàn cảnh, có chút nghẹn ngào. 



Bộ tộc Khổng Tước nằm ở trong một sơn cốc, sơn cốc không coi là lớn, bốn phía có thực vật do chính tộc nhân trồng trọt có được.



Minh Thù thuận tay hái một quả trái cây, suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng.



Đây là thế giới người thú... 



Trẫm ở thế giới này chỉ có thể ăn chay sao!



Người thú thường nói đến việc cá lớn nuốt cá bé.



Người thú sau khi chết đi chính là hình thú, cho nên ăn người thú là một chuyện rất bình thường. 



Bọn họ không phải ăn thịt người, mà là động vật.



Thế nhưng...



Minh Thù ngẫm lại thấy buồn nôn. 



Cô lại hái hai quả trái cây.



Cái này là thứ gì, chua chua chát chát...



Người thú vừa rồi bị Minh Thù đánh ngất xỉu đã hơi tỉnh táo lại, Nhĩ Du và Hồ Cửu bị vứt ở bên ngoài đất trống. 



Tộc nhân nhìn Minh Thù sắp hái trụi quả một cái cây.



“Dao... Thủ... Thủ lĩnh...” Một tộc nhân nhỏ hơn người thú bị đẩy ra, dập đầu lắp bắp nói: “Thủ lĩnh... Nhĩ Du xử trí như thế nào?”



Bọn họ lúc này lạnh run, sợ thanh đại khảm đao trong tay Minh Thù kia. 



Thật đáng sợ...



Cho tới bây giờ chưa thấy qua thứ lợi hại như vậy.



Huống gì lúc này lên chức vẫn là Dao Lạc. 



Trong ấn tượng của bọn họ, người này chẳng có chút sức chiến đấu nào.



Nhưng vừa rồi...



Nghĩ đến cảnh mới vừa rồi bị treo lên đánh, các tộc nhân run lên cầm cập 



Minh Thù ngồi vào ghế mây đan, đem đại khảm đao hướng trước mặt đâm một cái: “Tìm một bộ tộc tặng đi.”



Tộc nhân: “...”



Trước kia Nhĩ Du muốn đem cô đưa đi, hiện tại cô đang trả thù sao? 
Khẳng định không thể lưu lại. 



Minh Thù chỉ là cười sâu kín: “Vậy trông coi cho thật kỹ.”



Không có giá trị thù hận, không chơi đùa cùng với cô ta.



“Vâng...” 



Nhĩ Nhã bị tộc nhân mang ra ngoài, mãi đến khi nhìn không thấy Minh Thù, bọn họ mới buông Nhĩ Nhã ra.



“Phụt... Mọi người đem ta kéo ra ngoài làm gì, Dao Lạc dựa vào cái gì làm thủ lĩnh, anh trai của ta...”



“Nhĩ Nhã.” Một người thú trong đó hơi có chút tuổi thấp giọng nói: “Ngươi chưa biết rõ ràng tình hình sao?” 



“Mọi người giúp đỡ cô ta tạo phản.” Nhĩ Nhã nhìn hắn chằm chằm: “Cô ta có phải cho các ngươi cái gì tốt rồi hay không? Anh trai của ta bình thường đối đãi các ngươi không tệ, mọi người lại làm ra loại chuyện này!”



Tộc nhân: “...”



“Không phải chúng tôi giúp đỡ cô ta, là chúng tôi đánh không lại.” 



“Đánh không lại? Sao lại đánh không lại, không phải có thú linh thảo sao, cho cô ta dùng đi! Cô ta bình thường ngay cả ta đều đánh không lại, mọi người nhiều người như vậy, sao lại có thể đánh không lại.” Nhĩ Nhã kích động: “Không được, ta phải đi cứu anh trai của ta.”



Người thú ngăn cô lại: “Nhĩ Nhã, vừa rồi nếu như không phải động tác chúng tôi nhanh, ngươi bây giờ đã giống như anh trai của ngươi vậy!”



Nhĩ Nhã tính khí kiêu ngạo, táo bạo lại kích động, nhưng chỉ số thông minh xác thực không cao. 



“Dao Lạc có chút không đúng, tạm thời không nên làm bừa.” Người thú lại nói: “Nếu không... đừng nói cứu anh trai ngươi, an toàn của chúng ta cũng có vấn đề.”



Trước đây Dao Lạc có bộ dạng gì, bọn họ đều biết.



Ngày hôm nay đột nhiên lợi hại như vậy... 



Trên tay còn cầm vũ khí kỳ quái biết sáng lên...



Mọi người sắc mặt nặng nề.



Hướng phía Nhĩ Du nhìn sang. 



Lúc này ánh nắng chân trời chỉ còn le lói, trời đất cũng tối dần, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ bóng đen bên kia.



Nhĩ Nhã bị tộc nhân khuyên ngăn.



Nhưng phải đi xem Nhĩ Du, vì Minh Thù không có mệnh lệnh đặc biệt gì, các người thú cũng không phải rất phục cô, Nhĩ Nhã muốn xem Nhĩ Du bọn họ nhắm một mắt mở một mắt là được. 



Nhĩ Du bị trói ngâm thú linh thảo trên người, nhìn qua có chút suy yếu.



“Anh... Anh sao rồi?”



“Em đi xem a Cửu đi.” Nhĩ Du nói. 



Nhĩ Nhã biểu cảm không kiên nhẫn: “Cô ta có gì để xem, anh nghe một chút, âm thanh kia nghe như cô ta lại động dục, chưa thấy qua cô ta như vậy...”