Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1056 : Thủ lĩnh tại thượng (5)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Khổng Tước tự nhiên không thể so bì với Hồ Ly, Khổng Tước so với người thú bình thường đều cẩn thận hơn.



Trong bóng tối, âm thanh Hồ Cửu đứt quãng truyền đến.



Nhưng cách nhau có chút xa, Nhĩ Du nhìn không thấy bên kia. 



Hồ Cửu lúc này biết động dục hoàn toàn là vì thú linh thảo mà cô ta lúc trước muốn bôi lên Minh Thù, hỗn hợp làm cho người thú động dục.



Cô ta hiện tại chính là tự làm tự chịu.



Nhưng lúc này Hồ Cửu bị trói, ngoại trừ phát ra âm thanh cũng không thể làm gì khác. 



Nhĩ Nhã và Nhĩ Du nói chuyện một lúc rồi rời đi.



Lúc đi ngang qua Hồ Cửu, Hồ Cửu đột nhiên gọi cô ta lại.



Nhĩ Nhã nhíu mày. 



Cô không thích Dao Lạc, nhưng cũng không thích hồ ly thối khiến anh trai mê mẩn mất hết lý trí này.



“Làm gì vậy?”



Hồ Cửu vẫn là hình thú, nhìn qua rất khó chịu. 



Cô thở gấp nói: “Dao Lạc... Dao Lạc đã bị Vu Linh khống chế, trên tay cô ta có vũ khí rất kỳ quái, cô nghĩ cách cứu anh trai của cô phải trộm được vũ khí đó.”



“Vu Linh?”



Nhĩ Nhã trợn to mắt. 



“Cô chắc chắn sao?”



Hồ Cửu cắn răng: “Tôi đương nhiên chắc chắn, nếu không... cô cho rằng cô ta vì sao trở nên lợi hại như vậy? Cô suy nghĩ một chút, ngoại trừ Vu Linh, còn có ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, khiến cho cô ta thay đổi? Ngay cả tính cách cũng thay đổi.”



Nhĩ Nhã cắn môi, Vu Linh... đó là thứ người thú ghét nhất. 



Hồ Cửu tiếp tục lừa dối: “Nhĩ Nhã, tôi biết cô không thích tôi, thế nhưng cô không muốn cứu anh trai của cô sao? Hiện tại phần lớn người thú sợ vũ khí trên tay của cô ta, cô chỉ cần đem vũ khí của cô ta trộm đi...”



Nhĩ Nhã đâu có tâm tư, không thể là đối thủ của Hồ Cửu.



-



Minh Thù nằm trên ghế mây đan, nhìn ngân hà sáng chói trên đỉnh đầu, thân thể hoàn toàn được ánh trăng bao phủ, dường như phủ thêm cho cô một lớp áo lụa mờ ảo.



Thế giới người thú thuần khiết rất rực rỡ, ngân hà đều có thể thấy rõ ràng.



Sống về đêm thật nhàm chán. 



"Phụt phụt..."



Chơi trò này cũng mệt mỏi quá.



Minh Thù đổi đồ ăn vặt từ Hài Hòa Hiệu. 



Đây mới là đồ người ăn.



Nhưng là...



Không dễ ăn. 




Cỏ khô bện thành rèm cửa, trong phòng một vùng tăm tối.



Người thú không nói tiếng nào đứng ở góc, không dám có động tác gì. 



Minh Thù xuyên thấu qua khe hở, nhìn bên ngoài, đợi một lát sau quả nhiên có bóng người xuất hiện, thận trọng tới gần cây khảm đao.



Thử thăm dò cầm lên, xác định không có phát sinh điều gì kỳ quái, lập tức lấy cây khảm đao rời đi.



Minh Thù vén màn đi ra ngoài, khóe miệng mỉm cười. 



Người thú đứng ở phía sau, cũng không dám thở mạnh.



Vị thủ lĩnh mới này...



Rất đáng sợ. 



-



Minh Thù cho rằng bọn họ nhận được “thần khí”, sẽ lập tức làm khó dễ.



Thế nhưng lại không ngờ, cô ăn xong vài bao đồ ăn vặt, đao tặc ăn trộm đều không tới bao vây tiêu diệt cô. 



Người không đi theo kịch bản sao?



Làm gì chứ!



Cầm khảm đao... không phải, thần khí...! 



Cô rất hoài nghi mình có phải cô làm chưa đủ hay không.



Minh Thù nhàm chán hỏi người thú bên cạnh: “Ngươi tên gì?”



“Danh... Danh Chiết.” 



“Danh Chiết?” Tên kỳ lạ.



“Ừm...” Người thú thật thấp giọng đáp một tiếng: “Thủ lĩnh... thủ lĩnh sẽ giết tôi sao?”



Nghe nói chuyện bộ tộc khác xuất hiện thủ lĩnh mới, đều là máu chảy thành sông... 



Hắn bị Nhĩ Nhã phái qua đây, cô nhất định sẽ giết mình nhỉ.



“Giết ngươi làm gì, ăn thịt sao?”



Người thú hoảng sợ. 



“Tôi... tôi không thể ăn.”



“Ngươi ăn rồi sao?”



“... Không có.” 



“Vậy làm sao ngươi biết chính mình không thể ăn, nói không chừng ngươi ăn rất ngon đấy. Phải có lòng tin với chính mình.” Minh Thù nặng nề.



“...” Tuyệt không muốn có lòng tin.



Danh Chiết không thấy được ánh mắt thất vọng của Minh Thù, nếu không... đoán rằng sẽ trực tiếp chạy mất.