Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 108 : Công Chúa Trấn Quốc (14)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Câu hỏi kia của Minh Thù, Từ chủ cũng không trực tiếp trả lời nàng.



Chỉ nói cho nàng, Thần Thiên Từ tồn tại vì hoàng thất, không thể tách rời với hoàng thất.



Minh Thù vừa ăn canh hạt sen, vừa suy nghĩ những lời này.



Thần Thiên Từ và hoàng thất...



Buổi tối đi đánh Vinh Hoa công chúa.



[...]



Vì sao, từ tự hỏi quan hệ của Thần Thiên Từ và hoàng thất, có thể nhảy đến chuyện đánh Vinh Hoa công chúa.



...



Vào ban đêm, thú nhỏ của Minh Thù cùng với Hài Hòa Hiệu, không ngừng xúi dại nàng làm Vinh Hoa công chúa như vậy, như vậy lại như vậy như vậy, đánh cho Vinh Hoa công chúa một trận.



Đánh xong người, Minh Thù trèo tường ra.



Thú nhỏ rơi xuống mặt đất đầu tiên, còn chưa kịp lăn ra đã bị Minh Thù đè lên, thú nhỏ mắt đầy tia chớp, thật choáng váng...



Đứng lên đi, ngươi nặng chết.



Thú nhỏ tức giận kháng nghị.



"Lúc vừa đi vào, tường này hình như không cao như vậy mà."



Minh Thù nói thầm, đứng lên.



Thú nhỏ lộn vòng lăn đi.



Không bao giờ đi chơi cùng nàng nữa, đau muốn chết, về sau không cao được thì biết làm như thế nào!



"A!"



Thú nhỏ bị một tiếng khẽ hô này, khiến cho lông mao toàn thân đều dựng đứng, tức giận trừng đầu sỏ gây chuyện.



Kêu la cái gì!



Nửa đêm nửa hôm hù chết thú!



Đôi mắt thú nhỏ dựng thẳng thành một đường, hơi đề phòng nhìn bóng đen ở bên kia.



"Trấn Quốc công chúa..."



Giọng nói này có vài phần quen thuộc: "Người ở chỗ này làm gì?"



Minh Thù vỗ ngực, vẻ mặt "sợ hãi" lui về phía sau:



"Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi bước đi cũng không có tiếng là sao? Làm ta sợ muốn chết."



Diệp Tùng: "..."



Hù chết ngươi, ngươi còn cười được.
"Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi."



Hắc y nhân cố gắng cho giọng nói mình nghe tương đối hiền hòa dễ gần, nỗ lực kéo gần khoảng cách:



"Ôi chao, con thú nuôi này là của ngươi sao? Thật nhỏ... Đây là chủng loại gì vậy?"



Thú nhỏ liếc mắt, trừng hắc y nhân, ôm bánh màn thầu còn chưa ăn xong lăn một vòng sang bên cạnh, chui xuống dưới bàn.



"... Loại."



Đột nhiên cảm thấy hôm nay thật quái dị.



Minh Thù đem bánh màn thầu nhanh chóng nhét vào miệng, khóe miệng cong lên thành độ cong tiêu chuẩn:



"Ngươi muốn làm gì?"



"Ngươi không sợ ta sao?"



Hắn mặc thành như vậy, đột nhiên xuất hiện ở nơi này, là một người bình thường hẳn phải thét chói tai bắt thích khách.



Tiểu cô nương này không sợ còn chưa tính, có thể cười nhạt hỏi hắn đến làm gì?



Phản ứng này không đúng.



"Ngươi làm gì mà ta phải sợ dữ vậy?"



Minh Thù đưa tay giở lồng tre, lấy ra một cái bánh bao, mỉm cười:



"Ngươi lớn lên ba đầu sáu tay, hay là quỷ nhập vào người?"



"Ta là thích khách đấy!"



Cái này ngươi sợ rồi chứ!



"À, thích khách à."



Minh Thù hiểu rõ gật đầu, một giây sau bất ngờ nói: "Ngươi muốn ám sát ai, ta chỉ đường cho ngươi."



Hắc y nhân mặt mờ mịt, chuyện quái gì vậy?



Chỉ đường cho hắn?



Hắn là thích khách, thích khách đấy!



Hắc y nhân nghi ngờ quan sát Minh Thù vài lần, ăn mặc hợp cách, mặt mũi tinh tế, vải vóc là đồ ở trong cung.



Hắc y nhân bình tĩnh nói: "Vinh Hoa công chúa."



Minh Thù ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, hắc y nhân nhìn như không phản ứng gì, thả lỏng ngồi trước mặt nàng. Nhưng mà cả cơ thể hắn cứng ngắc, chỉ cần Minh Thù có chút động thái khác thường, là có thể lập tức giết chết Minh Thù.



"Không cần lo lắng, ta không ra tay."



Nụ cười trên mặt Minh Thù càng sâu: "Tẩm cung của Vinh Hoa công chúa không ở bên này, ngươi đi nhầm rồi."