Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1072 : Thủ lĩnh tại thượng (21)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


"Ta thay mặt thần thú tha thứ cho hắn."



"..."



Người thú phía dưới đều trợn to mắt, kinh hãi cúi gằm mặt xuống đất. 



Thần thú là thần của bọn họ.



Ngươi là cái gì, có thể thay thần thú quyết định.



"Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng cản ta, dù sao..." Nụ cười chói mắt của cô gái dưới ánh chiều tà, y phục màu xanh từ từ lay động, tự dưng thêm vài phần khí thế: "Định theo gót của bộ tộc Báo Đốm sao, các ngươi có muốn thử không?" 



Bộ tộc Báo Đốm!



Thủ lĩnh Lợn Rừng lúc nghe những lời này của Minh Thù, đã ra hiệu cho người của mình lùi về phía sau.



So với thần thú trên tế đài còn không thể nhìn thấy, người trước mặt này có thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu giết chết giống cái của bọn họ, càng đáng sợ hơn. 



Thủ lĩnh Lợn Rừng lĩnh ngộ được chân lý, không có nghĩa là các người thú khác cũng có thể lĩnh ngộ được.



Khinh thường thần thú, đối với bọn họ mà nói là một việc cực kỳ nghiêm trọng.



E rằng về sau thần thú sẽ không phù hộ cho bọn họ nữa, biết đâu mang đến tai họa cho bộ tộc của bọn họ. 



"Giết cô ta để thỉnh tội với thần thú!"



"Giết cô ta..."



"Giết cô ta! Giết cô ta!" 



Tiếng hô của các người thú ngày càng lớn, hầu hết các người thú đều tiến về phía tế đài.



"Hự."



-



Ôn Noãn nhìn đám hỗn loạn trên đài, run lẩy bẩy giữ chặt súng Minh Thù đưa cho.



Ánh mắt mang theo vẻ lo lắng, nhiều người thú như vậy, cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?



Ôn Noãn nhận thấy có người tới gần, chợt quay đầu nhìn sang nhìn thấy là thủ lĩnh Lợn Rừng, càng cảnh giác. 



Thủ lĩnh Lợn Rừng nhìn Ôn Noãn cười cười: "Này... cô có muốn cùng ta đi trước không?"



"Ngươi muốn làm gì?" Ôn Noãn đề phòng.



Tuy là người thú đều tương đối chính trực, trên mặt biểu hiện như thế nào sẽ chứng minh là muốn làm gì, nhưng cũng có người thú có tâm kế. 



Giống như Hồ Cửu kia...



Ôn Noãn từng bị lừa qua, lúc này cũng không còn ngốc nghếch như trước nữa.
Giá trị của nhan sắc chống đỡ được mọi thứ.



Hắn chống lại ánh mắt quan sát của Minh Thù, đột nhiên lấy tay ôm mặt cuối cùng vùi mặt vào bên trong đầu gối.



Minh Thù cảm thấy không đoán ra được lần này người hắn được thiết lập như thế nào. 



Nhìn qua dường như có điểm ngốc...



"Cậu tên gì?"



Người vùi mặt vào bên trong đầu gối không trả lời. 



Lại nói, cô chưa từng nghe thấy hắn nói chuyện qua, ngay cả nói một tiếng cũng không.



Không lẽ là người câm?



"Vân... Vân Hoang." 



Suy nghĩ trong đầu Minh Thù vừa chuyển, đã bị đánh vào mặt.



Giọng nói người con trai hơi khàn khàn, có lẽ là do lâu lắm không lên tiếng, đọc chữ cũng không rõ ràng lắm.



"Vân Hoang." 



Minh Thù nhắc lại một lần, giọng nói thanh thúy rơi vào trong tai Vân Hoang, khiến thân thể hắn co rút lại mấy phần, hắn nắm chặt vạt áo màu xám tro.



"Cậu không phải người thú, cậu từ đâu tới đây?"



Vân Hoang lại im lặng thật lâu, Minh Thù kiên nhẫn chờ đợi. 



Nhưng Vân Hoang cũng không trả lời cô.



Minh Thù nhìn người đang cố gắng co thành một đống, thấy phiền não lấy khoai lang khô ra ăn, ăn được nửa túi cô đứng dậy, không để ý việc Vân Hoang chống cự bế hắn lên.



Vân Hoang rất nhẹ, không nặng như người bình thường. 



Dường như hắn...



Giống như không có nhiệt độ cơ thể, không có hô hấp, không có nhịp tim.



Minh Thù buông hắn ra, cúi người đối diện với hắn: "Ngoan ngoãn đợi ở đây, nếu cậu dám chạy, tôi sẽ đánh gãy chân của cậu." 



Vân Hoang không phản ứng gì với cô, chỉ là nghiêng đầu che đường vân kỳ lạ trên mặt hắn.



Minh Thù muốn lấy tay sờ vào hắn, thân thể Vân Hoang run lên.



Bàn tay ngừng giữa không trung, dừng vài giây cô từ từ thu tay về, đứng dậy rời đi. 



Vân Hoang từ từ chuyển ánh mắt lên trên hình bóng đang rời đi, lặng lẽ nhìn.