Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1071 : Thủ lĩnh tại thượng (20)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Ôn Noãn nhìn đám người thú kia trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cô cảm thấy người yêu thích chọc tức người khác như Minh Thù, quả thực đáng yêu chết đi được.



Tuy cô cũng không biết vì sao, nhưng Ôn Noãn lúc này không hề lo lắng, cô cảm thấy người bên cạnh sẽ bảo vệ cho cô.



Vì sao lại tự tin như vậy? 



Đại khái nguyên nhân vì cô biết nấu ăn!



Mặc dù đó không phải việc gì đáng để kiêu ngạo.



"Trước đó đã cho rằng cô ta bị Vu linh khống chế, chuyện này không chừng cũng có liên quan đến cô ta." Thương Tu lại cất giọng nói: "Vu Linh là cái gì, mọi người không phải đều biết rất rõ sao?" 



Minh Thù mỉm cười, tiếp lời trước mọi người: "Ngươi nói rõ ra xem, Vu Linh là cái gì?"



"Vu Linh..." Thương Tu nhíu mày.



Nhiếp Phàm thấy thế, trừng mắt nhìn người gây chuyện với Thương Tu, đứng ra nói: "Vu Linh không có hình thể, nhưng có thể khống chế hành vi cử chỉ của người thú, là một tồn tại tà ác." 



Minh Thù cười khẽ: "Vậy sao ngươi xác định người thú là bị Vu Linh khống chế?"



Nhiếp Phàm nói: "Hành vi so với trước kia rất khác, cử chỉ kỳ quái, thương tổn tộc nhân, chính là đã bị Vu Linh khống chế."



Minh Thù "ồ" một tiếng: "Lỡ đâu người ta là bị điên rồi thì sao?" 



Nhiếp Phàm: "..."



Bọn họ không phải là đang nói đến cô gái bênh cạnh của cô ta sao?



Vì sao bây giờ lại bàn luận đến việc Vu Linh, cuối cùng là như thế nào? 



Đôi mắt thủ lĩnh Chó Mực sâu thẳm liếc nhìn Ôn Noãn, giơ tay lên ngăn bọn họ lại, làm người hòa giải: "Việc về Vu Linh tạm thời không đề cập tới, trước tiên xử lý tên hung thủ này để thỉnh tội với thần thú, nếu không... lỡ mất thời gian, lại phải đợi đến ngày mai."



"Cô ta..." Người thú chỉ vào Ôn Noãn.



Thủ lĩnh Chó Mực cười một cái: "Chúng ta cũng không thể vì bọn họ tương tự nhau mà kết luận sai, chúng ta cũng chưa từng đến chỗ xa hơn..." 



Ở đằng xa hơn có cái gì, ai cũng không biết.



Thủ lĩnh Chó Mực từ từ giải thích: "Ban đầu, ở gần đây không có nhiều bộ tộc như vậy, lúc đó đều là chậm rãi di chuyển tới đây, mọi người đều là từng bước quen biết những chủng tộc mới này."
Minh Thù nhếch miệng cười: "Ta muốn tiếp xúc thân mật với thần thú."



"Ngươi..."



Lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, cô cũng dám nói ra! 



Minh Thù xoay người nhìn về phía người đang bị trói, hắn chẳng biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, trên mặt dính bụi bẩn, đôi mắt đen kịt lẳng lặng chăm chú nhìn cô.



Minh Thù mỉm cười, giơ tay lên một cái, dây ở trên người hắn đứt ra, thân thể mềm nhũn ngã xuống.



Minh Thù đón được hắn, nhẹ nhàng đỡ vào ngực mình. 



Hắn giữ nguyên tư thế nhìn cô, thân thể mềm đến khó tin, Minh Thù cảm giác cô không phải đang ôm một người, mà là một cục bông.



Cô thậm chí không cảm giác được nhiệt độ, hô hấp, mạch đập, nhịp tim của hắn.



Hắn giống như là... người chết. 



"Dao Lạc."



Phía dưới có người hét lên.



"Ta không có điếc, lớn tiếng như vậy làm cái gì." Minh Thù nghiêng đầu nhìn người phía dưới. 



"Dao Lạc, ngươi đến cùng muốn làm gì!" Thủ lĩnh Chó Mực đã mang người xông lên trên đài, chặn trước đường đi của cô: "Tên này khinh thường thần thú, giết hại người thú, vậy mà ngươi lại muốn cứu hắn!"



"Nói như kiểu ngươi không hề giết vậy." Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng: "Mỗi ngày đồ ngươi ăn, chẳng lẽ không phải là người thú?"



Thủ lĩnh Chó Mực: "..." 



Đây là một chuyện sao?



"Hắn... Hắn khinh thường thần thú!"



"Ồ, thì sao?" Minh Thù bình tĩnh mỉm cười. 



Trong lòng thủ lĩnh Chó Mực tức giận, trên mặt khó tránh khỏi có bộ dạng dữ tợn: "Khinh thường thần thú, phải đưa cô ta hiến cho thần thú, mời thần thú tha thứ!"