Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1076 : Thủ lĩnh tại thượng (25)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Yên tĩnh...



Yên tĩnh giống như đã chết hết.



Sau đó là tiếng rống giận dữ của thủ lĩnh Chó Mực: "Hồ Cửu ngươi làm cái gì!" 



Minh Thù nheo mắt nhìn về phía thủ lĩnh Chó Mực, hắn lúc này ghê tởm che mặt như muốn ăn tươi nuốt sống Hồ Cửu.



Mà Hồ Cửu chỉ nhìn chằm chằm vào những thứ cô ta lấy ra lúc nãy.



Minh Thù không hiểu bọn họ làm cái gì, kéo Hồ Cửu dậy... đánh một trận trước rồi nói sau. 



"Dao Lạc ngươi buông ta ra..." Hồ Cửu thấy Minh Thù không hề để ý tới bản thân làm gì, ngược lại trực tiếp ra tay với mình, không khỏi có chút gấp gáp: "Ngươi lập tức xong đời rồi, ta là ngươi thì ta sẽ lập tức chạy, ngươi..."



"A a a..."



Tiếng kêu thảm thiết của Hồ Cửu làm cho thủ lĩnh Chó Mực dừng lại, những người thú còn lại cũng dừng lại theo. 



Hiện trường khá là quái dị.



Thủ lĩnh Chó Mực vẫn phẫn nộ như cũ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt đất, phảng phất nơi đó sẽ có vật gì tản ra.



Tức giận, khẩn trương mang theo một tia hưng phấn bí ẩn. 



Những bột phấn rơi trên mặt đất, lúc này ánh mắt thường hầu như đều không nhìn thấy.



Minh Thù buông Hồ Cửu ra, cũng nhìn theo thủ lĩnh Chó Mực.



Bọn họ đang làm gì? 



Trên mặt đất sinh sản đồ ăn vặt sao?



Mắt của người thú tốt như vậy sao? Bọn họ thấy rõ trên mặt đất có cái gì sao?



Hồ Cửu quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đau đớn trên người đều không để ý tới, nhìn mặt đất nỉ non: "Sao lại thế... Sao lại không chút phản ứng nào, làm sao có thể..." 



"Các ngươi nhìn cái gì vậy?" Minh Thù lấy khoai lang ra, sau khi ăn hai củ tò mò hỏi Hồ Cửu.



Ánh mắt Hồ Cửu đỏ ngầu, hung ác trừng mắt về phía Minh Thù.



Minh Thù lui ra sau, bảo vệ khoai lang trong ngực. 



Dữ dội như vậy, muốn hù chết trẫm sao, đoạt khoai lang của trẫm làm gì chứ?



"Ngươi làm cái gì vậy?" Giọng nói Hồ Cửu đột nhiên bén nhọn: "Ngươi đã làm cái gì!"



Minh Thù mờ mịt. 



Trẫm... không hề làm gì cả.



Hồ Cửu chất vấn: "Vì sao... Vì sao nó không ra, vì sao? Rốt cuộc ngươi đã làm gì hắn?"




Thấy Hồ Cửu bị Minh Thù giải quyết, còn muốn chiến đấu với Minh Thù ba trăm hiệp.



Nhưng rất nhanh thì bị Minh Thù giành thắng lợi một cách thô bỉ. 



Ngươi hiểu cảm giác có người liều mạng với cô, cô lại từ tốn lấy vũ khí ra không?



"Lửa này các ngươi đốt nên các ngươi phải có trách nhiệm dập tắt." Minh Thù ăn thức ăn Ôn Noãn chuẩn bị, hất cằm về phía đốm lửa đang cháy to: "Dập tắt lửa thì trồng cây, khi nào trồng xong cây thì các ngươi mới được đi. Bảo vệ rừng rậm là trách nhiệm của thú."



Người thú: “...” Lạnh run. 



Bọn họ nhiều người thú như vậy cũng đánh không lại cô.



Minh Thù kêu bọn họ bắt hết thủ lĩnh gì đó lại, đút thêm thú linh thảo.



Sau đó kêu những người thú khác đi dập lửa. 



Ai dám chạy, đầu tiên sẽ giết thủ lĩnh bọn họ, sau đó sẽ đốt bộ tộc của bọn họ.



Minh Thù nghiêm túc hứa, cô không phải nói không thôi, nghĩ đến bộ tộc Báo Đốm mà xem có phải thực sự rất muốn dập lửa trồng cây hay không.



Những ngọn lửa dễ cháy khó dập, cũng may là người thú nhiều miễn cưỡng không cho nó lan ra bên ngoài. 



Nếu như lúc phóng hỏa nghĩ đến cảnh này, đánh chết bọn họ cũng không dám phóng hỏa.



Giải quyết xong đám này, Minh Thù còn có chuyện quan trọng hơn...



Tiểu yêu tinh. 



Đổi thành tiểu yêu tinh mất trí nhớ hôm qua, Minh Thù không chúc mừng hắn mất tích cũng là không tệ rồi.



Thế nhưng...



Lúc này hắn không có ký ức, nhìn qua có chút ngốc... 



Nếu gặp người nào ức hiếp hắn thì làm sao?



Vấn đề tới rồi.



Tiểu yêu tinh kia đi đâu vậy? 



Minh Thù suy nghĩ một chút, rời khỏi sơn cốc.



Trong không khí đều là bức xạ nhiệt, cô đi rất xa mới cảm giác được một chút hơi lạnh.



Ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống, phủ một lớp ánh sáng mông lung huyền ảo lên mặt đất. 



Ánh sao rực rỡ.



Núi non bao la hùng vĩ.