Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1075 : Thủ lĩnh tại thượng (24)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Minh Thù chưa kịp ra khỏi sơn cốc đi tìm người, thì các bộ tộc khác đã bao vây cô trước sơn cốc.



Bọn họ bàn bạc lâu như vậy là vì chọn hôm nay ra tay.



Nhưng hết lần này tới lần khác... 



Vân Hoang mất tích vào ngày hôm nay.



"Thủ lĩnh... khắp nơi đều là người thú." Các tộc nhân kinh hoảng, giọng nói từ bốn phương tám hướng truyền đến.



Sơn cốc tuy là chỉ có một cửa vào, thế nhưng những chỗ khác đều có thể leo vào. 



Lúc này bốn phía sơn cốc đều là người thú.



"Hoảng cái gì." Minh Thù bình tĩnh: "Đi kêu Ôn Noãn đến đây."



Ôn Noãn đang băng bó cho người thú kia nghe sơn cốc bị bao vây, cũng không thèm đoái hoài tới hắn, theo người thú đi tìm Minh Thù. 



"Thủ lĩnh... Thủ lĩnh, cô tìm tôi?"



Minh Thù xoay người nhìn cô, hai tay nắm bả vai cô.



Ôn Noãn khẩn trương kỳ lạ, ngừng thở, cô ấy muốn nói cái gì với cô? 



"Đi chuẩn bị đồ ăn ngon."



Ôn Noãn: “...”



Vô cùng trịnh trọng thông báo với cô. 



Kêu cô đến lúc này chính là vì nói cái này sao? Nghiêm túc sao? Bọn họ bị người thú bao vây đó! 



"Nhanh đi." Minh Thù kéo mặt Ôn Noãn, đẩy về phía bếp.



Ôn Noãn: “...” 



Ôn Noãn ngơ ngác đi ra một đoạn, nghe giọng Minh Thù: "Tới đây, qua đây lấy đao, đi ra ngoài chém bọn họ."



-



Những người vây quanh cô hôm nay đều là người dẫn đầu, trong đó có Hồ Cửu và Thương Tu, Nhiếp Phàm lại không có ở đây. 



Minh Thù dẫn theo người thú đi tới cửa vào sơn cốc.



Phía sau cô là tộc nhân mang theo đao, cây đao sáng lên làm cho người thú phía ngoài vô ý thức lùi sau một bước.



Hai bên im lặng nhìn nhau. 



"Dao Lạc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi." Rốt cuộc có thú nhân nhịn không được hét lớn một tiếng, trở thành tuyên ngôn đầu tiên.



"Ta có một vấn đề."




Hồ Cửu đột nhiên quát to một tiếng. 



Cơ thể Thương Tu trực tiếp bay ra ngoài, như diều đứt dây rơi xuống tảng đá rồi lăn xuống đất.



"Cục cưng, đến lượt ngươi rồi!"



Giọng nói phảng phất vang bên tai Hồ Cửu. 



Cô chợt quay đầu, trước mắt có vật gì đó hiện lên, ánh mắt đột nhiên xoay tròn.



"Bịch!"



Sau lưng cô bị những tảng đá nện vào, cô có cảm giác rất đau. 



"Chỉ có như vậy mà cũng muốn diệt ta sao?" Minh Thù cao ngạo nhìn xuống Hồ Cửu: "Ngươi rất khinh thường ta thì phải?"



Trẫm phải giống với thiên quân vạn mã chứ!



"Dao Lạc..." Hồ Cửu từ trong hàm răng rít lên hai chữ, căm hận nhìn chằm chằm cô. 



Cô muốn giết cô ta!



Giết cô ta!



Bên cạnh có người thú xông lên, Minh Thù đè lên bọn họ có thể dễ dàng giải quyết bọn họ. 



Hồ Cửu càng xem càng hoảng sợ.



Đây là...



Lục lượng người thú có thể có sao? 



Sức mạnh Vu Linh... thực sự mạnh như vậy sao?



Bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này.



Cô phải rời khỏi đây. 



Hồ Cửu nhìn về phía bên kia, Thương Tu nằm ở bên kia không có động tĩnh... Phế vật!



Ngay cả một giống cái cũng đánh không lại.



Tấm da mà ngón tay Hồ Cửu đụng vào được làm thành váy, đôi mắt cô ta chuyển động một cái, thừa dịp Minh Thù đối phó với người thú, nhanh chóng từ kẽ hở trong váy lấy ra một đồ vật gì đó được bọc lại. 



"Đây là cái gì?" Giọng nói thanh thúy từ đỉnh đầu vang lên.



Hồ Cửu cả kinh, cắn răng trực tiếp đem mấy thứ này ra ngoài.



Minh Thù nhìn bột phấn không biết bị gió từ đâu bay tới, bay khắp đất hỗn hợp bay vào bùn đất trong tro bụi...