Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1081 : Thủ lĩnh tại thượng (30)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Sau khi đám người thú Hồ Cửu bị đuổi ra ngoài, Minh Thù càng ngày càng nhàm chán.



Vân Hoang là loại nếu không nói chuyện với hắn, hắn sẽ không nói một tiếng nào. Nói chuyện với hắn, nửa ngày sau hắn mới trả lời.



Đa số đều sẽ thành thật trả lời “không biết”, vậy là câu chuyện cứ thế mà kết thúc! 



Nhưng thời tiết càng ngày càng nóng!



Khoảng thời gian này, chắc là sắp đến tháng bảy rồi!



Mặt đất rạn nứt vô cùng nghiêm trọng, ngay cả sơn cốc cũng không ẩm ướt, bắt đầu xuất hiện vết nứt nho nhỏ. 



Lúc này có thể thể hiện tác dụng của Vân Hoang.



Vào đêm sơn cốc yên tĩnh không có tiếng động.



Vân Hoang đã quen với việc Minh Thù ôm hắn ngủ, thế nhưng hắn không cần ngủ, hắn không nhúc nhích nằm đó giống như một khúc gỗ. 



Hắn lặng lẽ ngẩng đầu, dựa theo ánh sáng yếu ớt nhìn người đang ôm hắn.



Những người thú kia đều nói, cô rất đẹp.



Vân Hoang cũng cảm thấy cô rất đẹp. 



Đẹp hơn tất cả những người thú mà hắn từng thấy qua.



Hắn cẩn thận vươn tay, ngón tay lạnh như băng đặt trên cánh môi mềm mại của cô, Vân Hoang quan sát phản ứng của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái vào cánh môi cô, vừa buông ra lại chạm thử lần nữa.



Đột nhiên hắn nghĩ đến lúc cô hôn hắn, tựa như thoải mái hơn. 



Vân Hoang suy nghĩ một chút, đột nhiên ngửa đầu dán môi mình lên môi cô.



"Ưm."



Sau đó thì sao? 



Vân Hoang nghiêm túc suy nghĩ, không có chú ý tới người mới vừa rồi còn nhắm mắt đã từ từ mở mắt ra.



Ngay sau khi Vân Hoang nhớ tiếp theo làm gì, lúc đang chuẩn bị tiến hành bước kế tiếp, cánh môi mềm mại dán vào môi hắn đột nhiên đã dời ra.



"Ồ..." 



Vân Hoang chớp mắt, mờ mịt nhìn ánh mắt Minh Thù.



"Cậu làm gì vậy?"



Vân Hoang nghiêm túc trả lời: "Trước đây cô làm tôi như vậy, thoải mái." 



Minh Thù: "..."



Trẫm có thể tính toán với một kẻ ngốc sao?



Không thể! 



Minh Thù chấp nhận ôm lấy hắn mà hôn: "Được rồi, đừng lộn xộn, ngủ đi."



Vân Hoang đột nhiên kéo tay cô, đặt ở nơi nào đó, nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"




-



Minh Thù cảm thấy ngày hôm nay không thích hợp để ngủ, cô mới vừa ngủ đã bị tiếng gầm gừ của thú nhỏ đánh thức.



Lúc trước thú nhỏ bị cô ném ra ngoài, nửa đêm đột nhiên kêu to lên, ngươi có thể tưởng tượng cái cảm giác kích thích này không?



Vân Hoang vẫn như cũ mở to mắt, nhìn cô không chớp mắt. 



Minh Thù vừa mở mắt liền thấy ánh mắt đen như mực của hắn, rất to, lại vào buổi tối có chút dọa người.



Minh Thù giơ tay lên che ánh mắt của hắn.



Vân Hoang cũng không giãy dụa, rất ngoan. 



Minh Thù đột nhiên nghĩ tới Sở Hồi, tên thần kinh kia như thiếu niên nhõng nhẽo, nếu như ngoan bằng một nửa thì tốt rồi.



Cô có thể chơi đùa một năm.



Bắt nạt người thành thật quả nhiên rất thoải mái. 



Minh Thù buông tay ra, hôn mí mắt Vân Hoang đang hạ xuống: "Tôi đi ra xem một chút, đợi ở đây đừng nhúc nhích."



Minh Thù đi xuống, lại xoay người nói: "Thôi đi, đi với tôi đi."



Vân Hoang nghe lời đứng lên, Minh Thù dẫn hắn đi ra ngoài. 



Thú nhỏ phát ra ánh sáng, còn không ngừng nhảy bật, giống như một trái banh đang nhảy nhót từ xa đã có thể thấy.



“Hơn nửa đêm ngươi nổi điên cái gì vậy?” Minh Thù đến gần, bắt lấy con thú nhỏ đang nhảy nhót.



Thú nhỏ ôm lấy cổ tay Minh Thù, chóng mặt kháng nghị. 



Thật là ghê tởm!



Nó dùng sức cọ ngón tay Minh Thù, rồi nhìn về phía Vân Hoang đang nhìn chằm chằm nó, bất mãn tiếp tục cọ.



Thú hai chân xấu xí nhìn cái gì mà nhìn. 



Chưa thấy qua nũng nịu sao.



Minh Thù đưa thú nhỏ cho Vân Hoang.



Thú nhỏ: "..." 



Con sen kia! Ta không bảo vệ tên xấu xí này! 



Vân Hoang và thú nhỏ mắt lớn trừng mắt nhỏ, Minh Thù cũng đã buông Vân Hoang ra đi về phía ngoài sơn cốc.



Hừm! 



Thú nhỏ kiêu ngạo kêu một tiếng, cầm lấy tay áo Vân Hoang, như một làn khói leo lên đầu vai hắn.



Lại leo lên tóc, lên đầu, ngồi như mẹ thiên hạ.



Vân Hoang cứng đờ, không dám lộn xộn, đưa mắt nhìn Minh Thù.