Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1082 : Thủ lĩnh tại thượng (31)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Minh Thù đi một vòng ngoài sơn cốc, cũng không phát hiện cái gì không đúng.



Thế nhưng thú nhỏ sẽ không vô duyên vô cớ nhắc nhở cô...



Minh Thù đứng trong màn đêm một lúc lâu, xoay người trở về sơn cốc ôm Vân Hoang cứng ngắc trở về phòng. 



Sau khi cô đi, bên ngoài sơn cốc bắt đầu xuất hiện những làn khói đen.



Làn khói đen vặn vẹo chuyển động, từ từ thành hình.



Nhưng thoáng chốc lại biến mất, phảng phất bị gió thổi tan đi mất. 



Đợi làn khói đen xuất hiện lần nữa, đã cách cửa vào sơn cốc không xa, khói đen lan khắp sơn cốc song khi nó tới gần sơn cốc như đánh vào bức tường trong suốt, làn khói đen dừng trước bức tường ấy không thể vào được.



Vừa rồi Minh Thù đi vào phòng, lúc này từ phòng tối đi ra nhìn làn khói đen trong sơn cốc.



Vu Linh sao? 



Tìm tới cửa rồi...



Vân Hoang đột nhiên đi về phía sơn cốc.



Minh Thù kéo hắn lại. 



Vân Hoang không chút thay đổi hành động của mình: "Giết chết nó."



Minh Thù: "..."



"Giết cái gì mà giết, cậu có thể giết chết nó sao?" Người ta dám tìm đến cửa chẳng lẽ không có chút tài năng nào sao? 



Vân Hoang không lên tiếng.



"Đợi ở đây."



Minh Thù đi về phía làn khói đen, thế nhưng hình như làn khói đen có phản ứng, Minh Thù khẽ động làn khói đen liền tản ra biến mất hoàn toàn. 



Minh Thù: “...”



Minh Thù kêu thú nhỏ cảm ứng một chút, thú nhỏ rầm rì không có la hét dữ dội vậy chắc chắn là đi rồi.



Đồ chơi này có độc hay không! 



Chạy tới khoe khoang một chút liền chạy đi rồi sao?



Vu Linh khóa này không được rồi!



Quá tệ! Quá tệ! 



Từ sau ngày đó, sau đó vài ngày, tối nào Vu Linh cũng tới hơn nữa chạy vô cùng nhanh, Minh Thù chưa từng bắt được nó.



Liên tục bốn ngày sau, Vu Linh đoán chừng biết mình vào không được nên không tới nữa.



-
-



Thương Tu không chết, thế nhưng hắn bị phế đi một chân.



Đám người thú kia muốn dùng hắn đổi thức ăn, hắn vất vả chạy mất, cái giá là bị phế một chân.



"A Tu, ngươi..." Hồ Cửu nhìn hắn chật vật, máu me khắp người, cô ta che miệng gương mặt khiếp sợ. 



Thương Tu nhìn thấy Hồ Cửu liền hôn mê bất tỉnh.



Cuối cùng hắn cũng được về bên cạnh cô rồi.



Nhưng mà khi Thương Tu tỉnh lại không thấy Hồ Cửu, trên người được bôi thuốc qua loa. 



A Cửu nhất định có chuyện.



Nhưng sau đó, Thương Tu cũng chưa từng thấy qua Hồ Cửu.



"A Cửu đâu?" Thương Tu kéo người thú thay thuốc cho hắn. 



Người thú không nhanh không chậm nói: "Ở cùng một chỗ với thủ lĩnh."



Thủ lĩnh?



Đây bộ tộc Rắn Độc, thủ lĩnh là Nhiếp Phàm, cô và Nhiếp Phàm cùng một chỗ, vì sao không đến thăm hắn? 



Thương Tu kêu người thú dẫn hắn đi tìm Hồ Cửu, người thú không chịu, Thương Tu mặc người khác ngăn cản tự mình đi.



Bộ tộc Rắn Độc ở trong núi rừng, chỗ Nhiếp Phàm ở lại là nơi cao nhất.



Thương Tu chỉ còn một chân, hắn cắn răng đi tới chỗ Nhiếp Phàm. 



Bốn phía không có người thú, xa xa hắn đã nghe thấy giọng Hồ Cửu.



Thân rắn khổng lồ của Nhiếp Phàm vòng qua cây, Hồ Cửu bị hắn quấn lấy, cơ thể như bị treo trên không trung bị Nhiếp Phàm quấn lên quấn xuống.



"A Phàm... đừng... mà..." 



Giọng nói vừa thống khổ lại vui thích của Hồ Cửu làm cho đầu óc Thương Tu trống rỗng.



Hắn vì cô mà mất đi một chân, cô lại cùng Nhiếp Phàm ở chỗ này...



"A Cửu!" Thương Tu nổi giận gầm lên một tiếng. 



Nửa người trên của Nhiếp Phàm vẫn là hình người, hắn bắt lấy Hồ Cửu cúi đầu liếc Thương Tu chật vật ở phía dưới, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng đặt Hồ Cửu ở trên thân cây to lớn, cúi người xuống.



Hồ Cửu muốn trả lời Thương Tu, nhưng Nhiếp Phàm không cho cô ta cơ hội.



Trước đây Thương Tu luôn khoe khoang với hắn. 



Bây giờ thì sao?