Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1089 : Thủ lĩnh tại thượng (38)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


"Oa..."



Ôn Noãn khóc lóc rung trời.



Minh Thù nhìn về phía phát ra âm thanh, Ôn Noãn chạy về từ bên ngoài sơn cốc, vừa chạy vừa khóc. 



Người thú của sơn cốc đều nhìn một cách khó hiểu.



Tình huống gì đây?



Cô cắm đầu vào trong lòng Minh Thù: "Ô ô ô..." 



Minh Thù vội vàng đem chứng cứ vẫn chưa kịp tiêu hủy - khoai lang, giấu ra sau lưng tiện tay kín đáo đưa cho Vân Hoang.



"Làm gì vậy? Ai bắt nạt cô? Tìm Danh Chiết tịch thu tài sản của bộ tộc bọn họ đi."



Ôn Noãn khóc thút thít: "Tôi... có lẽ sắp chết rồi." 



Minh Thù đưa tay sờ sờ đầu của cô: "Đâu có sốt đâu."



Ôn Noãn nghẹn ngào: "Tôi sẽ không cứu người bừa bãi nữa."



Minh Thù: "..." 



Ra khỏi cốc, đầu óc cũng rơi luôn ở ngoài rồi?



Ôn Noãn khóc một lúc lâu, Vân Hoang đứng ở phía sau chân mày càng nhíu càng sâu.



Lúc Vân Hoang chuẩn bị bùng nổ, Ôn Noãn cuối cùng cũng nghẹn ngào bắt đầu nói. 



Minh Thù không ngờ Lạc Yến thần kinh này lại phát điên lên như vậy, đến nữ chính mà cũng dám động vào.



Minh Thù hỏi cô: "Hắn đánh cô ở đâu?"



Ôn Noãn ấm ức ôm lấy cánh tay của mình. 



Minh Thù liếc mắt nhìn vào cánh tay của cô, có một chấm đỏ nhỏ, không biết là vật gì châm vào, nếu không phải Ôn Noãn là con người da tương đối trắng thì có lẽ sẽ không nhìn được gì.



"Hắn nói... có độc, nếu tôi không dẫn Vân Hoang ra, tôi sẽ chết."



"Nghe hắn nói dối." Minh Thù nắm lấy cổ tay của Ôn Noãn. 



Ôn Noãn hấp háy cái mũi, trong đôi mắt ngấn lệ tràn đầy nghi hoặc: "Hắn lừa tôi sao?"



"Yên tâm, việc cô sống đến chín chục năm cũng không thành vấn đề." Ngươi là nữ chính đấy!



"Thật sao?" Vừa nghe đến không phải chết, Ôn Noãn hai mắt liền sáng ngời. 



"Giả đấy." Minh Thù đẩy cô ra: "Đừng khóc, xấu chết đi được."



Ôn Noãn lấy tay lau nước mắt: "Thủ lĩnh... tên biến thái kia tại sao lại bắt tôi phải dẫn Vân Hoang ra ngoài?"



Có oán hận với Vân Hoang? Hay là muốn dùng Vân Hoang uy hiếp thủ lĩnh? 




"Thương Tu!" Hồ Cửu dường như nghe ra hận ý trong lời nói của Thương Tu, nhịn không được lên tiếng: "Ngươi không thể làm như vậy với ta được."



Thủ lĩnh giống cái nhìn về phía Thương Tu, không lên tiếng hỏi hắn, ngươi biết cô ta? 



Thương Tu cũng không giấu giếm: "Ta biến thành như vậy, đều là do cô ta ban tặng."



Sau đó quay đầu nhìn về phía Hồ Cửu: "Vì sao ta không thể làm vậy với cô, lúc cô đối với ta như vậy, không nghĩ đến ngày hôm nay phải không?"



Hắn bị bộ tộc coi như đồ bỏ đi mà đưa đến đây, hắn cũng cho rằng đời này hắn xong thật rồi, thật không ngờ rằng bạn đời bây giờ của hắn lại đối xử với hắn tốt như vậy. 



Hồ Cửu trước mắt đầy căm hận, lúc đầu nên giết hắn đi! 



"Là Hồ Cửu... cô là Hồ Cửu! "



"Hồ Cửu..." 



"Vu Linh..."



Khoảnh khắc người thú giống cái quan sát tỉ mỉ Hồ Cửu, Hồ Cửu giết người thú cho dù lúc đó cô bị Vu Linh khống chế, thì cũng là tội nhân của người thú, sẽ không có ai tha cho cô ta.



Giống cái tối sầm mặt lại, phân phó người thú: "Làm theo lời A Tu nói." 



Vành mắt Hồ Cửu như muốn nứt ra: "Thương Tu!"



Hồ Cửu bị giam trong bộ tộc, Thương Tu thỉnh thoảng quay lại xem cô ta, nhưng trừ việc nhìn cô ta rồi chê cười ra thì không còn gì khác, Hồ Cửu có đôi khi mắng hắn, có đôi khi lại cầu xin hắn, hy vọng hắn nể tình trước đây của bọn họ mà thả cô.



Nhưng mà Thương Tu nào có chịu buông tha cô. 



Trước đây cô trơ mắt nhìn Nhiếp Phàm phế của hắn một chân.



Trước đây thích cô bao nhiêu thì bây giờ lại hận cô bấy nhiêu.



Hồ Cửu rất nhanh liền mang thai, nhưng mà đứa trẻ được sinh ra lại dị dạng, không phải một đứa mà tất cả đều dị dạng. 



Liên tiếp mấy lần đều như vậy, chút giá trị cuối cùng của Hồ Cửu cuối cùng cũng không còn nữa.



Người thú giống cái liền đem tặng Hồ Cửu cho bộ tộc khác, sau đó giống như là hàng hóa, bị trao đổi giữa các bộ tộc.



Hồ Cửu không ngờ mình trọng sinh xong, lại biến thành như vậy. 



Vì sao...



Dao Lạc...



Đúng! 



Đều là Dao Lạc.



Đều bắt đầu từ lúc cô ta đột nhiên trở nên bất thường.



Mọi thứ đều không chịu khống chế.