Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1090 : Thủ lĩnh tại thượng (hết)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Minh Thù đốt lửa, trong phòng dần dần ấm áp.



Bên ngoài là gió lạnh đang thổi vù vù, nếu không phải trước đây Minh Thù sai người thú làm nhà gỗ, thì không chừng gió này đã thổi bay mất căn nhà.



Minh Thù ôm chăn đi ra ngoài, gõ gõ cửa gỗ cách vách. 



Ôn Noãn lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh.



Minh Thù đưa chăn qua: "Đừng chết rét, ngày mai còn phải làm bữa sáng cho tôi."



Nữ đầu bếp được che chở quá. 



Chiếc chăn ấm áp khiến cho Ôn Noãn hận không thể bọc vào nó.



"Ô ô ô, thủ lĩnh, cô tốt quá."



Minh Thù chọc vào gáy cô: "Đi vào đi." 



Minh Thù về đến phòng, Vân Hoang ôm đầu gối ngồi ở trên giường, hắn cũng không sợ lạnh vẫn ăn mặc phong phanh như cũ, co lại thành một đống trông có chút đáng thương.



Minh Thù đóng cửa lại, bò lên giường lôi tay chân của hắn ra.



Vân Hoang thuận thế ôm lấy Minh Thù, cơ thể trượt một cái liền ôm lấy cô nằm xuống. 



Minh Thù không nhịn được mà run run, trên cánh tay đều nổi da gà.



Mùa hè ôm thoải mái, mùa đông...



Thì đó chính là muốn chết. 



Vân Hoang dường như cảm thấy được sự khác thường của Minh Thù, buông Minh Thù ra kéo dãn khoảng cách với cô.



"Có phải là lạnh lắm không?"



Trước đây Danh Chiết nói... động vào hắn sẽ cực kỳ lạnh, không ai chịu được. 



Minh Thù kéo người trở lại, ngực đón một đợt lạnh xuyên tim, thích ứng một lát sau đó mới nói: "Không lạnh."



Vân Hoang dựa theo ánh lửa lóe lên nhìn cô: "Cô nói dối."



Vân Hoang giùng giằng muốn đứng lên. 



"Đừng nhúc nhích." Minh Thù bóp thắt lưng của hắn một cái: "Ôm là sẽ ấm lên."



"Tôi có thể tự..."



"Có thể cái gì?" Minh Thù tức giận: "Cậu còn lộn xộn, tôi sẽ ném cậu ra ngoài, dù sao cậu cũng không sợ lạnh." 



Vân Hoang: "..."



Vân Hoang yếu ớt nói: "Cô sẽ bị ốm."



Minh Thù phản bác: "Cơ thể của tôi rất khỏe, đừng có nguyền rủa tôi." 



Vân Hoang: "..."



Vân Hoang không lay chuyển được Minh Thù, chỉ có thể dựa vào cô cố gắng giảm bớt sự tiếp xúc của tay chân, như vậy cô sẽ không bị lạnh.



...



Tối đó trước khi đi ngủ, Vân Hoang đều sẽ ngồi trước đống lửa, tuy là không xua tan được sự lạnh lẽo trên cơ thể hắn, những cũng vẫn có thể ấm lên một chút.



"Cậu điên rồi à?"



Vân Hoang bị giọng nói của Minh Thù làm giật mình, hắn quay đầu, Minh Thù tiến đến kèm theo gió lạnh kéo hắn dậy. 



Vân Hoang nháy mắt mê mang nhìn cô, dường như không biết mình làm sai chỗ nào.




Ngày nào đó Hài Hòa Hiệu đột nhiên tới. 



[Ký chủ, cần đổi tuổi thọ sao?]



Tuổi thọ của cô phải đến rồi?



Minh Thù suýt chút nữa thì quên mất, hệ thống điểm thưởng còn có chức năng này. 



"Bao nhiêu?"



[Một tháng một ngàn giá trị hào quang.]



Minh Thù cười lớn: "Sao ngươi không đi cướp?" 



[Đang có mặt.]



Minh Thù mắt híp lại: "Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn."



[Đều là công lao của ký chủ.] Hài Hòa Hiệu rất khiêm tốn. 



Minh Thù: "..."



Hài Hòa Hiệu càng ngày càng khiến người ta tức giận.



Một tháng một ngàn giá trị hào quang, trẫm làm gì có nhiều giá trị hào quang đến vậy... 



Khoảnh khắc Minh Thù suy tư: "Không được."



Tiệm ăn này chẳng ngon chút nào, trẫm phải đến tiệm ăn tiếp theo.



[Được.] 



...



Mấy ngày cuối cùng Minh Thù đều ở cùng với Vân Hoang.



Minh Thù bị lửa thiêu chết, tuy nhiên lúc bắt đầu lửa thiêu thì cô đã rời đi rồi... 



Hài Hòa Hiệu để cô chết một cách qua loa cũng không phải là lần một lần hai.



Họ tên: Minh Thù



Giá trị thù hận: 1160000 



Giá trị hào quang: 60000



Nhiệm vụ phụ: Hoàn thành



Nhiệm vụ ẩn: Hoàn thành 



Minh Thù nhìn giá trị hào quang bị giảm bớt, im lặng không nói gì.



Kiếm còn không lại so với tiêu.



Tin chắc rằng rất nhanh thôi cô sẽ phá sản. 



"Có thể biến ta thành con trai không?"



[Ký chủ đang nghĩ gì vậy?]



"Ta định cướp bát cơm của nam chính, làm cho nữ chính yêu ta yêu đến chết đi sống lại." Hãy tin là trẫm có thể! 



[Tiểu yêu tinh đánh nhau tìm hiểu một chút?] Ký chủ cần phải tỉnh táo.



Không gian thứ ba mươi mốt đã xong.