Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1091 : Tường vy cấm khúc (1)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


#Huyết Tộc đầu đề: Phất Vũ một lời không hợp đã can đảm làm việc nghĩa.#



“Cởi quần áo ra chụp ảnh đi!”



“Không được đâu…” 



“Sợ gì chứ, chúng ta có ảnh của cô ta, còn sợ cô ta nói ra?”



Giọng nói độc ác của cô gái lọt vào tai Minh Thù, cơ thể cô khẽ giật, cảm giác mất trọng lực kéo tới, cô rơi thẳng vào một bụi hoa lòe loẹt.



Gai đâm vào người cô phải nói là rất đau. 



Cơ thể này có vấn đề gì vậy, không có việc gì chạy đến đây nằm trên cây.



“Âm thanh gì vậy?”



“Hình như là thứ gì đó rơi xuống…” 



“Đi xem.”



Minh Thù nghe giọng nói vừa rồi đang đi về phía bên này, cô vội ôm cổ họng bắt chước tiếng mèo kêu.



Đùa chắc, bây giờ cô không biết gì hết, ăn cái gì còn chưa biết gặp chính diện thì quá vất vả rồi. 



Việc này cũng không nhắm vào cô, có thể không động thủ thì đừng động thủ.



Tiết kiệm là đức tính tốt đẹp.



“Là mèo, dọa tôi giật cả mình, tôi đã nói rồi mà ở đây sao có thể có ai đến. Được rồi, đừng làm chậm trễ thì giờ nữa mau chụp ảnh đi, ở đây ảm đạm, kỳ lạ đáng sợ…” 



Cô gái bên kia thở phào xoay người lại.



Minh Thù nhìn qua khe hở nhỏ, thấy bên đó có một cô gái bị đè trên mặt đất, bị bịt miệng không cho lên tiếng, có một cô gái khác cầm di động, không biết là đang quay phim hay chụp ảnh.



Gương mặt cô gái kia tuyệt vọng, quần áo trên người bị lột xuống lộ ra cơ thể trắng nõn. 



Cho đến khi trên người cô gái không còn mảnh vải nào, đám con gái kia mới cười "ha hả" cất di động.



Bọn họ cao ngạo nhìn xuống cô gái đang cố gắng che cơ thể mình, uy hiếp: “Dám ra ngoài nói lung tung thì không biết sẽ có bao nhiêu người biết được thứ này.”



“Biết sợ thì mau cút khỏi Thánh Ninh, có bạn học như cô tôi cũng cảm thấy buồn nôn.” 



“Đúng vậy, mỗi ngày thấy cô ta là buồn nôn.”



“Đi thôi đi thôi.”
[Nguyện vọng của Phất Vũ là làm rõ nguyên nhân mình bị truy sát.] 



Sao cơ?



Không phải là bị nữ chính giả sắp đặt truy sát sao?



Lẽ nào nguyên chủ cũng không biết vì sao nữ chính giả lại muốn truy sát mình ư? 



Hài Hòa Hiệu không trả lời Minh Thù.



Minh Thù xem thường trong lòng.



Thời gian hiện tại chính là phân cảnh khi nữ chính giả phát hiện nữ chính cũng trong trường, tìm người bắt nạt nữ chính đuổi cô ta ra khỏi trường học. 



Mà nguyên chủ…



Cũng từng có cảnh đối đầu với nữ chính giả.



Vẫn chưa tới bước kết thù… 



Xem ra trẫm phải nỗ lực rồi.



Minh Thù ra ngoài nhìn lại, cô gái kia không khóc lúc này đang lấm lét nhìn trái nhìn phải, xung quanh vô cùng yên tĩnh, dường như không có cả tiếng côn trùng kêu.



Cô gái cắn đôi môi tái nhợt đứng dậy đi về phía ngôi mộ. 



Quần áo của cô bị ném trong đó, không cầm về thì cô đừng mong rời khỏi đây.



Thấy trời sắp tối, cho dù cô có sợ hãi đến mấy cũng phải đi vào.



Cô nghe nói đây là nơi vô cùng đáng sợ trong trường học. 



Đám người bắt nạt cô cũng rất sợ, nhưng bọn họ vẫn chọn nơi này chính là để hù dọa cô.



Hoa Tường Vy có gai, cô gái đi vào, trên người bị vạch ra vết máu rất nhỏ.



Huyết Tộc trời sinh đã mẫn cảm với máu. 



Minh Thù nuốt ực một ngụm.



Mẹ ơi!



Thật muốn qua đó đánh gục cô ta.