Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1092 : Tường vy cấm khúc (2)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Hoa Tường Vy là biểu tượng quan hệ của Huyết tộc.



Chỗ này nhiều hoa Tường Vy mọc như vậy, nói không chừng là phó bản.



Tất cả đều là trò mèo. 



Minh Thù vừa nghĩ vừa đứng dậy từ bụi hoa.



Cô đột nhiên đứng lên, cô gái bên kia khựng lại cứng đờ nhìn qua.



Cô gái nhìn vào đám cỏ dại và bụi hoa, trong một đám hoa Tường Vy đang nở, cô mặc đồng phục học sinh trường Thánh Ninh, có điều so với đồng phục bình thường thì trên người cô lại có vẻ vô cùng không đứng đắn. 



Vạt quần áo đồng phục bị xé rách lung tung, lộ ra vòng eo hấp dẫn, nửa vạt áo bỏ trong quần, vốn là quần ngang đầu gối lúc này lại đổi thành vừa đủ che đùi, lộ ra cặp chân thon dài trắng không tỳ vết.



Áo khoác đồng phục vắt trên vai cô.



Khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa mang theo ý cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh nhìn vào bụi hoa. 



Cả người nhìn có vẻ lộ ra mấy phần khí chất.



Cô gái có vẻ choáng váng cứ như vậy nhìn Minh Thù.



Minh Thù liếm liếm môi, cười với cô gái: “Cô nhất định là rất ngon miệng.” 



Vì sao nữ chính lại ngon miệng như vậy?



Đương nhiên là vì hấp dẫn nam chính!



Nhưng đối với trẫm mà nói, cô ta cũng rất ngon miệng! 



Lần trước mới làm Huyết tộc, vì sao lần này lại là Huyết tộc!



Cho ta làm người khó đến vậy sao?



[Ký chủ, cô chọn bị người cắn hay là chọn cắn người?] 



Minh Thù: “…”



Huyết tộc cũng rất tốt mà, đây không phải là còn có nữ chính ngon miệng đó sao.



[…] 



Cô gái: “…”



Ngôi mộ…



Có phải cô gặp ma không? 




“Phải… có chút.” Đồng Diệp đương nhiên là đang nhớ lại hương vị: “Có điều chúng ta không thể tùy tiện cắn người, bị phát hiện rất phiền phức, cậu cũng đừng làm loạn.” 



Sự tồn tại của Huyết tộc là một thế giới ngầm không để người khác biết được, nếu thu hút sự chú ý của con người thì sẽ rất phiền phức cho bọn họ.



Cho nên để tránh xảy ra chuyện như vậy mới có sự tồn tại của Thiên Sử Ca.



Đây là nơi chuyên cung cấp cho Huyết tộc, đương nhiên cũng mở cho người bình thường. 



Thiên Sử Ca sẽ cung cấp máu tươi mới, cũng cung cấp cả máu nhân tạo.



Đồng Diệp dẫn theo Minh Thù thành thạo quen đường đến Thiên Sử Ca, theo sự hướng dẫn của bồi bàn đi thẳng một đường xuống dưới.



Đi qua hành lang hơi mờ tối, tiếng nhạc vang tai nhức óc và tiếng người truyền đến. 



Nơi này không khác gì quán ăn đêm thông thường.



Khác biệt duy nhất chính là… người ở đây đều là Huyết tộc.



“Nhìn kìa, Phất Vũ…” 



“Đi thôi đi thôi, tránh xa cô ta một chút…”



Huyết tộc nhìn thấy Minh Thù, nhao nhao cách xa cô.



“Phất Vũ, cậu nhất định chính là thần khí tự động giải phóng mặt bằng đấy.” Đồng Diệp cười hì hì trêu ghẹo: “Đưa cậu theo cũng không cần tự tìm chỗ ngồi.” 



Đại lão Thù tỏ vẻ bí hiểm: “Đây chính là cảnh giới đỉnh cao.”



Đồng Diệp qua loa lấy lệ khen cô: “Phải phải phải, cậu chính là vầng sáng tối thượng, là đỉnh cao của vũ trụ…”



Minh Thù: “…” Quá khen rồi. 



Có điều nghĩ lại sau này mình chỉ có thể uống máu, cô có chút đau thương.



Không biết cửa hàng đồ ăn vặt của hệ thống thế nào rồi.



“Quy tắc cũ.” Đồng Diệp bốc phét xong thì quay đầu dặn dò bồi bàn bên cạnh. 



Bồi bàn nhanh chóng bưng hai ly chất lỏng màu đỏ qua đây.



Đồng Diệp vừa cà thẻ vừa nói: “Ài, lại lên giá, cứ thế này sớm muộn gì tôi cũng phải chết đói.”



Minh Thù nheo mắt: “Cậu nghe đâu ra Huyết tộc sẽ chết đói?” 



Đồng Diệp rút thẻ về, đưa một ly cho Minh Thù: “Trong tương lai không lâu.”