Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1093 : Tường vy cấm khúc (3)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Thiên Sử Ca cung cấp hai loại huyết dịch, máu người tươi mới sang quý hơn máu nhân tạo, Huyết tộc bình thường giống như ăn tiệc, thỉnh thoảng xa xỉ một lần.



Nhưng tên Đồng Diệp này không uống được máu nhân tạo, mà giá cả máu tươi thì tăng thẳng một mạch cho nên hắn cứ kêu sắp phá sản rồi.



Nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy hắn phá sản gì cả. 



Đồng Diệp kêu rên: “Cuộc sống bây giờ thật không cách nào sống nổi, máu tươi cũng là mùi khó ngửi, hằng ngày con người ăn cái gì vậy, máu cũng ô nhiễm luôn rồi.”



Minh Thù: “…”



Thì ra vấn đề ô nhiễm đã uy hiếp nghiêm trọng đến Huyết tộc. 



“Sao hôm nay cậu lại im lặng thế?” Đồng Diệp phát hiện Minh Thù không lên tiếng nửa lời, có chút kỳ lạ.



“Suy nghĩ việc lớn.”



“Việc lớn gì?” Đồng Diệp sáng mắt lên, nóng lòng muốn thử: “Cô muốn chọc ai?” 



Minh Thù: “?”



Nguyên chủ bình thường hay gây chuyện sao?



Hình như… đúng là như thế. 



“Đồng Diệp đại nhân, chủ nhân của chúng tôi cho mời.” Một Huyết tộc đột nhiên đứng bên cạnh bọn họ, cung kính chắp tay về phía Đồng Diệp.



“Chủ nhân của các người?” Đồng Diệp nghi hoặc: “Ai?”



Tên Huyết tộc kia chỉ chỉ về một hướng khác, Đồng Diệp nhìn sang, ghế dài bên kia có rất nhiều người đang ngồi cả trai lẫn gái đều có, Đồng Diệp cũng không biết đang nhìn ai, sắc mặt hơi đổi. 



Đồng Diệp đứng dậy, khi đi ngang qua Minh Thù thì cúi người nói nhỏ một tiếng bên tai cô: “Tôi qua đó một chút.”



Đồng Diệp đi theo tên Huyết tộc kia.



Ánh sáng giao thoa, bóng dáng của Đồng Diệp nhanh chóng bị che khuất. 



Minh Thù cắn ống hút, bên đó rất bình tĩnh không xảy ra xung đột máu me gì.



Máu trong ly nhanh chóng cạn tới đáy, Minh Thù thở dài hoàn toàn không đủ để uống!



Vẫn cảm thấy thật đói… 



Minh Thù bảo bồi bàn mang cho mình ly lớn, Minh Thù nhìn số trên hóa đơn, hèn gì Đồng Diệp muốn kêu la phá sản.



Cả con phố lớn bên ngoài đều là máu lưu động, gian thương Thiên Sử Ca lại tăng giá cao đến như vậy…




“…” Nhưng chúng ta là Huyết tộc! Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu! Ngủ cái gì mà ngủ! Dậy đi chứ! 



Đồng Diệp thấy Minh Thù không giống như nói bậy, mơ mơ màng màng đi theo Minh Thù.



Phía trên cũng rất náo nhiệt, có điều ở đây đều là con người, đương nhiên cũng có Huyết tộc trà trộn bên trong làm mấy chuyện gà chọc chó.



“Chờ tôi một chút.” 



Minh Thù đột nhiên kín đáo đưa cho Đồng Diệp vật trong tay, chuyển hướng về phía phòng vệ sinh.



Đồng Diệp: “…”



Bọn họ cần phải đi nhà vệ sinh sao? 



Đồng Diệp đứng tại chỗ tiễn cô gái thứ n mà Minh Thù vẫn chưa ra, hắn chỉ có thể vào nhà vệ sinh tìm người.



Nhà vệ sinh ở đây không chia nam nữ gì, đều là tách ra từng phòng nhỏ, hơn nữa hiệu quả cách âm rất tốt, thiết kế như vậy chắc là vì… giúp khách hàng tiết kiệm phí mượn phòng.



Đồng Diệp tìm từ phòng đầu tiên, đúng lúc thấy Minh Thù đi từ phòng cuối cùng đi ra. 



Phía sau cô…



“Cậu cậu cậu…” Đồng Diệp chỉ về phía cô.



Công khai đánh người? 



Minh Thù thuận tay đóng cửa lại, ngăn cản ánh mắt của Đồng Diệp.



“Yên tâm, chưa chết.”



“Đây không phải vấn đề có chết hay không!” Đồng Diệp nói: “Cậu làm gì bọn họ rồi?” 



“Đánh cho một trận.”



“Tôi đã nói với cậu, cậu muốn tôi mua cho cậu, không thể gấp…” Đồng Diệp ngừng lại: “Cậu nói gì cơ?”



“Đánh cho một trận.” Minh Thù ôm lấy lương thực của mình về: “Đi thôi.” 



Đồng Diệp lo lắng, kéo cửa ra nhìn bên trong, là mấy nữ sinh trang phục diêm dúa, da mặt trét đầy phấn trang điểm như gặp ma.



Nhưng quả thực không có mùi máu tươi.



Đồng Diệp đóng sập cửa lại.