Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1105 : Tường vy cấm khúc (15)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Lúc Minh Thù tỉnh lại đã là chạng vạng ngày hôm sau.



Trong phòng âm u, rèm cửa sổ dày nặng che đến một tia sáng trong phòng cũng không có.



Đồng Diệp ngồi bên cạnh cô, vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm cô, thấy cô tỉnh lại lập tức thở phào: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh." 



Ánh mắt Minh Thù liếc bốn phía một vòng: "Tôi đã ngủ bao lâu?"



"Từ đêm qua đến xế chiều hôm nay..." Đồng Diệp nhìn thời gian một chút: "Sáu giờ. Cậu sao vậy, đột nhiên té xỉu? Huyết tộc cũng sẽ bị bệnh sao? Hay là cậu ăn đồ gì hết hạn rồi? Thiên Sứ Ca có phải bán máu giả không?"



Câu hỏi của Đồng Diệp dồn dập liên tiếp. 



Minh Thù ngồi xuống, giang hai tay ra sau đó nắm chặt: "Tôi dường như lợi hại hơn trước đây rồi."



"Cái gì?"



"Sức mạnh." 



Đồng Diệp: "..."



Đồng Diệp đưa tay sờ trán Minh Thù: "Không có phát sốt, nói mê sảng gì vậy."



Minh Thù đẩy tay hắn ra: "Sức mạnh của tôi thực sự gia tăng rồi." 



"Không phải chứ bà cô nhỏ, cậu đột nhiên té xỉu thì bỏ đi, tỉnh lại liền nói mê sảng. Cậu đừng làm tôi sợ."



Sức mạnh của Huyết tộc đều là tăng trưởng theo thời gian, từ từ tích trữ trở nên lợi hại, làm sao có thể ngủ một giấc thì trở nên lợi hại?



Không phải còn đang nằm mơ chứ? 



Minh Thù không lẩn quẩn việc này với hắn, cắt đứt Đồng Diệp: "Tô Miên đâu?"



Đồng Diệp chỉ chỉ bên ngoài: "Mới vừa nghỉ ngơi..."



Minh Thù không để ý Đồng Diệp ngăn cản chạy thẳng ra ngoài, Tô Miên đã ngủ trên ghế sô pha, Minh Thù đứng nhìn ở trên cầu thang một lát nữa lại lui về phòng. 



"Tô Miên gọi điện thoại cho tôi nói cô ngất xỉu rồi, hắn cũng nói không nói nên lời gì, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"



Minh Thù lắc đầu: "Không có việc gì, có thể là bồi bổ hơi quá."



"Không sao thật?" Bà cô nhỏ này trông rất kỳ quái nha. 



Minh Thù buông tay, bày tỏ thân thể rất bình thường.



Đồng Diệp nhìn hai mắt cô đúng thật không có phát hiện chỗ không đúng trên thân thể cô, hoài nghi sờ lên cằm: "Lẽ nào huyết dịch của Thiên Sứ Ca thực sự có vấn đề?"



Minh Thù: "..." 




Hắn xoay người mở mắt ra, Minh Thù thấy vậy cũng không ngại ngùng, ngược lại càng quang minh chính đại nắm chặt. 



Tô Miên quỷ thần xui khiến hỏi: "Cô muốn lên đây không?"



"Cậu đang mời tôi?"



"Xem là vậy đi..." Tô Miên suýt chút nữa cho mình một cái tát tại chỗ. Bà nó, hắn đang nói bậy gì vậy. 



Minh Thù cũng không khách sáo, cuộn thảm lên đó.



Tô Miên: "..."



Cô lên đây ngay luôn à? 



Phải dè dặt chứ?



Cần mặt mũi hay không?



Tô Miên bị ép dựa vào bên trong, lúc đầu Minh Thù chỉ là nằm ở bên cạnh, sau đó Tô Miên không thoải mái lắm, lại đưa tay để Minh Thù ngủ trong lòng ngực mình. 



Tô Miên nói: "Hôm qua cô hôn tôi còn không nói tôi biết, có ý gì?"



"Nghi thức." Minh Thù nghiêm túc nói bừa.



"... Lúc cô cắn Liễu Loan Nguyệt cũng không có nghi thức này!" 



"Nghi thức nam nữ khác biệt." Minh Thù tiếp lời vô cùng bình tĩnh.



"Ồ." Tô Miên dường như cười một cái: "Tôi còn tưởng rằng cô thích tôi đó."



"Cậu nghĩ nhiều rồi, con người với tôi mà nói đều là đồ ăn ngon." 



"..."



Giết chết cô!



Tô Miên không nhớ rõ khi nào mình thiếp đi thế nhưng ngủ vô cùng sâu. 



Minh Thù chờ hắn ngủ, mới cử động thân dưới môt chút, ánh mắt rơi vào trên cổ hắn.



Vết cắn hôm qua vẫn còn, hiện lên màu hồng nhàn nhạt.



Mắt Minh Thù híp lại, cô tiến tới gần, mở miệng cắn... 



Lúc răng nanh đang đụng tới da hắn chợt lùi về, cuối cùng càng giống như là một nụ hôn hơn.