Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1108 : Tường vy cấm khúc (18)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Đồng Diệp quan sát kỹ lưỡng, lắc đầu: "Chưa thấy qua, bắt được tên Huyết tộc này ở đâu?"



Minh Thù ngồi ở bên cạnh uống sữa tươi: "Ngày hôm nay tấn công tôi. "



"Tấn công?" Đồng Diệp nhảy dựng lên: "Cậu không sao chứ?" 



"Vẫn sống tốt, uống mười hộp sữa tươi nữa cũng không có vấn đề gì!"



Đồng Diệp đen mặt lại, còn uống sao, chuyện lần trước cô quên mất rồi sao! Uống vào xảy ra vấn đề thì làm sao!



"Vì sao tấn công cậu?" 



"Có thể là dáng dấp tôi đẹp, đố kỵ tôi đó mà." Nếu trẫm biết thì kéo hắn tới làm gì.



Đồng Diệp không để ý tới Minh Thù nói năng bậy bạ: "Không nhìn ra tên Huyết tộc này là bên nào..."



Còn cái hình xăm này, đúng thật có chút quái dị. 



"Có liên quan tới chuyện trước đây Sở Việt nói không?" Đồng Diệp suy đoán: "Vì huyết chuông trên tay cô sao?"



Minh Thù nhếch khóe miệng cười yếu ớt, nhẹ giọng nỉ non: "Ai biết được."



Huyết chuông, một trong năm thánh khí, Phất Vũ là người sở hữu. 



"Tôi đánh hắn tỉnh hỏi xem sao."



Đồng Diệp đánh tên Huyết tộc kia tỉnh lại, Huyết tộc vừa tỉnh đã thấy mình bị bắt, không nói hai lời trực tiếp tự sát.



Đồng Diệp: "..." 



Minh Thù tựa như đã sớm nghĩ tới kết quả này.



Nếu như thẩm vấn có kết quả, cô cần gì phải lao lực kéo hắn về như vậy.



Bắt trúng một người đã quyết định chết, dù dùng bất cứ biện pháp gì cũng hỏi không được. 



Đừng hoài nghi, trên thế giới này luôn có người thà chết chứ không chịu khuất phục, bất kể là chính nghĩa hay tà ác đều có người như vậy.



Tín ngưỡng khác nhau, cho nên kiên trì bảo vệ lập trường cũng khác nhau, không liên quan cái khác.



"Bà nó, rốt cuộc là ai..." Đồng Diệp vò đầu. 



"Nếu như đúng thật là vì huyết chuông, đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ." Minh Thù nói: "Đến lúc đó bắt một tên không muốn chết hỏi là biết."



"Chỉ sợ bọn họ làm bậy, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, bọn họ ở trong tối..." Đồng Diệp lo lắng: "Còn ai biết trên tay cô có huyết chuông? Xem có thể điều tra ra cái gì hay không."



Minh Thù suy nghĩ một chút: "Không nhiều lắm." 



Điều tra đến cuối cùng ngoại trừ Đồng Diệp, còn nam chính... Còn có mấy người không phải đã sớm bị bắt, thì đã ngủ say rồi.




Tô Miên: "..."



Dường như hắn là cặn bã vậy. 



Ở sâu trong nội tâm không chút gợn sóng cũng muốn đánh chết cô là chuyện gì?



Minh Thù đẩy hắn: "Đứng lên, thật là nặng."



Tô Miên ôm càng chặt hơn: "Cô là Huyết tộc, sợ nặng cái gì?" 



"Huyết tộc thì sao? Cũng là một cô gái mảnh mai, cậu đè như thế mà coi được sao?"



Mảnh mai?



Cô? 



Nói cho hắn biết, ai dùng tay không đánh Huyết tộc?



Tô Miên chí khí hùng hồn, hắn thổi hơi vào tai Minh Thù: "Tôi còn muốn làm thêm chuyện khác với cô nữa."



Minh Thù: "..." 



Thiếu niên cậu phát triển có phải nhanh quá hay không vậy? Nói là mất trí nhớ mà? E là cậu giả vờ mất trí nhớ thì có!



Tô Miên cũng mạnh miệng đùa giỡn như tên lưu manh, trên thực tế không hề làm gì cả.



Hắn ôm trong chốc lát nhưng có lẽ lo cô sẽ bị đè lên, xoay người nằm chết dí bên trong, kéo Minh Thù chuẩn bị đứng dậy ôm vào trong ngực mình: "Cô thực sự không suy tính một chút, biến tôi thành Huyết tộc sao?" 



"Không suy nghĩ."



"Vì sao?"



"Tại sao tôi phải biến khẩu phần lương thực biến của mình thành Huyết tộc, về sau tôi ăn cái gì?" 



"..."



Khẩu phần lương thực bằng con người bằng hắn?



Trong lòng cô, hắn chính là đồ ăn sao? 



Tô Miên đè lại lửa giận trong lòng: "Cô biến tôi thành Huyết tộc, về sau tôi cũng sẽ đi chung với cô, luôn đi chung với cô."



"Không cần." Trẫm sống không được lâu như vậy.



Cuối cùng Tô Miên bị Minh Thù chọc tức đi mất. 



Đi trong chốc lát lại giận đùng đùng trở về lấy túi sách.