Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1109 : Tường vy cấm khúc (19)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Ngày hôm sau, Minh Thù vẫn như cũ không định đi học, người cách vách lại làm ra tiếng động rất lớn.



Tiếng bước chân từ trước cửa nhà cô truyền đến, lại quay lại ngừng trong chốc lát sau đó rời đi.



Minh Thù đi tới trước cửa sổ kéo rèm ra một chút, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào. 



Tô Miên vừa lúc đi về phía cô.



Nhưng Minh Thù đứng ở phía sau rèm cửa sổ, Tô Miên không thấy được, hắn đứng một lúc nữa xoay người rời khỏi.



Minh Thù dựa vào cửa sổ, mãi đến khi bóng dáng Tô Miên hoàn toàn biến mất, cô mới kéo rèm cửa sổ lại, ánh mặt trời không thể chiếu vào nữa. 



Xem ra sau lần cô rời đi trước đây, con mèo tinh bệnh hoạn Lạc Yến kia cũng không làm cho hắn khôi phục ký ức.



Vì sao Lạc Yến có thể có ký ức?



Vì Thiên Khải sao? 



Vì khi đó hắn có sử dụng qua Thiên Khải, bị Thiên Khải ảnh hưởng đến sao?



Trời ạ, phiền não quá!



Uống ngụm sữa bồi bổ. 



-



Minh Thù trong nhà buồn chán cả ngày, bên ngoài đã bắt đầu các hoạt động buổi tối.



"Brừ brừ..." 



Điện thoại di động trên bàn rung lên.



Minh Thù lười biếng lấy điện thoại di động, nhận điện thoại.



Đầu dây bên kia rất ầm ĩ, tiếng mắng chửi và tiếng thét chói tai trong điện thoại di động truyền tới, giống như có ai đó vô tình gọi nhầm. 



Minh Thù cầm điện thoại di động, liếc mắt nhìn tên gọi... Tô Miên.



-



Minh Thù chạy tới nơi, xung quanh đây là một đống lộn xộn tựa như trải qua đại chiến, cảnh sát đang hỏi các người đi đường sợ hãi. 



"Xảy ra chuyện gì?" Minh Thù tiện tay kéo một người đi đường.



"Có người đánh nhau, nghe nói đánh nhau còn sử dụng súng." Có lẽ người qua đường tới trễ, nói rất mơ hồ.



Minh Thù hỏi liên tiếp nhiều người mới biết rõ ràng. 



Có một đám người đuổi theo một nam sinh từ sân bên kia rồi đánh nhau ở nơi này, tiếp đó đám người này chạy về một bên khác nữa, sau đó bọn họ cũng không rõ lắm.



Điện thoại của Tô Miên cắt liên lạc rồi, gọi lại thì tắt máy, rõ ràng có người biết nên ném đi rồi.



"Reng..." 




Hắn luống cuống tay chân ôm lấy Minh Thù, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất, bọn họ nhanh chóng rời đi.



Tô Miên ở trên cổ Minh Thù, liếc xuống mặt đất bọn họ đã rời khỏi tòa nhà kia. 



Đón lấy trăng thanh gió mát, Tô Miên nhìn người đang ôm mình.



Có thể hắn rất lợi hại đối với bạn cùng trang lứa, thế nhưng trước mặt Huyết tộc, hắn yếu giống con kiến...



Đi qua vài căn phòng, đã đi tới một tòa sân thượng cách đó không xa. 



Mãi đến khi xuống đất, đầu óc hỗn loạn của Tô Miên mới bắt đầu hoạt động.



Hình như điều này không giống với hắn nghĩ.



Theo như trong tivi... 



Cô tới một mình, sau đó ra giá với đối phương lại đánh một trận, thành công cứu hắn ra.



Không ngờ rằng cô lại cứu người như vậy!



Có thể như vậy sao! 



Cái kịch bản này không phải là không đúng!



“Bị dọa sao?”



"Ai bị dọa?" Thân là đàn ông, làm sao có thể bị hù dọa, nói bậy! 



“Sao cô lại tới cứu tôi như vậy?”



"Nếu không... cứu cậu như thế nào?" Minh Thù buông hắn ra, chống tay vào lan can nhìn xuống dưới: "Ngu ngốc giống như trong tivi sao, tôi ngốc lắm sao?"



Cái gì ngốc, đó mới là chuyện bình thường, trải qua đả kích trước, sau đó phản kích, cuối cùng thành công giải cứu con tin, hai bên sẽ trong lúc nguy nan hoạn nạn thấy chân tình. 



Thôi đi.



Cô cũng không phải là người bình thường.



Làm sao có thể đi đường thường chứ. 



Tô Miên hít thở sâu một hơi: "Lần này là tôi bị cô liên lụy, cô định làm sao bồi thường tôi?"



"Không phải mới vừa rồi đã bồi thường cậu sao?"



Vừa rồi? 



Trong đầu Tô Miên nghĩ đến căn phòng tồi tàn ban nãy, cô hôn rất không tình cảm.



Vậy kêu là bồi thường?



Cô có hiểu lầm gì với hai chữ bồi thường không?