Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1111 : Tường vy cấm khúc (21)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Minh Thù chỉnh lại áo khoác đồng phục học sinh, híp mắt nhìn về phía Quan Sa.



Quan Sa bị Minh Thù nhìn giật cả mình, nhưng nhờ có các bạn học xung quanh giúp cô có thêm vài phần sức mạnh, cô không tin cô ta dám trước mặt nhiều người như vậy đối phó với cô.



Vừa rồi cô rõ ràng không nhìn thấy Đồng Diệp, nếu không phải vì hắn xen vào việc của người khác bây giờ nói không chừng... 



Nghĩ đến đây, Quan Sa oán hận liếc mắt nhìn Đồng Diệp.



Đồng Diệp không nhìn thấy ánh mắt oán hận của Quan Sa, hắn nhìn Quan Sa bất bình thay Minh Thù: "Nơi này và vị trí của cô ta xa nhau cả ngàn dặm, cần cô ta tới kéo rèm cửa sao?"



Trong phòng học đều là người thường, không biết tính nghiêm trọng của chuyện này, hắn cũng không có cách nào nói với bọn họ. 



Minh Thù chậm rãi đứng dậy, đẩy Đồng Diệp ra phía sau.



"Phất Vũ..."



"Suỵt." Minh Thù ngón trỏ đặt ở trên môi: "Đến lúc này rồi, cũng đừng nên lo lắng." 



Đồng Diệp: "???"



Minh Thù xắn tay áo: "Tôi với cô ta đi nói đạo lý."



Quan Sa nhìn ra ý đồ của Minh Thù, bắt đầu lùi về phía sau cau mày cảnh cáo: "Phất Vũ cô chớ làm loạn, đây đang ở trường học." 



"Ừm, cậu thật may mắn." Minh Thù chợt tiến lên, Quan Sa đẩy đám bạn học ra, dưới ánh nắng chạy tới dưới một cánh cửa sổ khác, Minh Thù kéo cô trở về.



Vẻ mặt Quan Sa biến đổi: "Buông ra."



"Phất Vũ, cô đừng quá đáng!" Có người đuổi theo Quan Sa mở miệng ngăn lại. 



Minh Thù nhìn bạn học kia nhếch miệng cười: "Cho cậu xem cái quá đáng hơn."



Minh Thù kéo Quan Sa ném qua vai một cái.



Quan Sa đập lưng xuống đất, chật vật nằm trên mặt đất. 



"Phất Vũ, cô dừng tay!"



"Buông Quan Sa ra!"



"Đừng đánh..." 



"A..."



Trong phòng học hỗn loạn tưng bừng, Đồng Diệp đen mặt lại đứng ở một bên, đề phòng có người mở cửa sổ.




"Quan Sa? Sở Việt?" Quan Sa là nữ sinh nổi tiếng của trường, Sở Việt là nam thần đều là nhân vật có tiếng tăm, tất nhiên là thầy giáo biết. 



Thế nhưng...



Làm gì có chuyện hai người này đánh nhau?



"Là Phất Vũ đánh Quan Sa." 



Thầy giáo vừa nghe tên Phất Vũ, những nghi ngờ vừa rồi bay đi sạch.



Nếu là Phất Vũ thì không có gì lạ cả.



Vẻ mặt thầy giáo nghiêm túc: "Phất Vũ đâu?" 



Các học sinh đồng loạt chỉ vào phòng học.



Thấy giáo đi xuyên qua đám người, đi tới cửa phòng học nhìn vào bên trong.



Minh Thù ngồi trên bàn học, đang cầm một hộp sữa tươi, Đồng Diệp đứng ở bên cạnh cô nghiêng người nói gì đó với cô, cô hung hăng gật đầu nhìn qua rất tiếp thu. 



Thầy giáo nhìn thấy học sinh có vấn đề này liền tức giận: "Phất Vũ, em ra đây."



Minh Thù không có hình tượng chút nào gác chéo chân ngồi uống khẩu phần lương thực, thầy giáo gọi cô đi ra ngoài, cô cũng coi như nghe lời, đôi chân dài giẫm lên chiếc ghế bên cạnh mượn lực lướt qua nhảy xuống mặt đất, hai ba bước đi ra cửa phòng học.



"Vì sao lại đánh nhau?" Thầy giáo nghiêm mặt, nhìn người mặc đồng phục trước mặt vô cùng không hợp làm học sinh. 



"Thưa thầy, không phải đánh nhau, là Phất Vũ đánh người ta." Có lẽ là do có thầy giáo tới, có người làm chỗ dựa nên có học sinh đi lên tố cáo.



Đánh nhau và đánh người là hai việc khác nhau.



Sắc mặt của thầy giáo càng tối hơn: "Vì sao đánh người?" 



Minh Thù nghiên đầu, một lọn tóc rũ xuống đầu vai: "Cô ta quấy rầy giấc ngủ của em."



Thầy giáo: "???"



"Quấy rầy giấc ngủ của em nên em đánh người ta sao?" 



"Thầy giáo, em mắc chứng tức giận khi bị đánh thức." Minh Thù nói bừa: "Lúc phát tác, em cũng không khống chế được."



Vẻ mặt thầy giáo biểu hiện như nhìn người bị thần kinh: "Em đánh người còn có lý do?"



Loại học sinh này trường học của bọn họ không nên thu nhận.