Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1112 : Tường vy cấm khúc (22)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Đồng Diệp dường như muốn ngăn cản Minh Thù, nhưng Minh Thù đưa ra vẻ mặt vô tội buông tay: "Em đánh người ta rồi, làm sao nào?"



Thầy giáo: "..."



Cho tới bây giờ chưa từng thấy học sinh không biết xấu hổ như vậy! 



Thầy giáo liếc nhìn xung quanh, không khống chế được cơn giận trong người: "Vây quanh chỗ này làm gì, không lên lớp đi? Tất cả trở về phòng học cho tôi! Phất Vũ em ra đây cho tôi."



Học sinh vây xem: "..."



Cũng không phải bọn họ đánh người, vì sao lại nổi cáu với bọn họ. 



Những học sinh này tuy muốn xem chuyện vui, nhưng dưới lửa giận của thầy giáo vẫn không ai dám cãi lời, nhao nhao vào phòng học.



Sở Việt cũng theo dòng người rời đi, Quan Sa muốn đuổi theo nhưng thầy giáo ở đây, cô chỉ có thể từ bỏ.



Ngược lại Tô Miên lại đi qua bên này. 



Minh Thù ra hiệu bảo Đồng Diệp là mình có thể giải quyết, đang lúc mọi người chú ý phía dưới, chậm rãi đi ra khỏi phòng học.



Một nửa hành lang có ánh nắng mặt trời chiếu xuống, Minh Thù đứng sát vào tường.



Thầy giáo chỉ vào Minh Thù: "Phất Vũ, em cả ngày chỉ đi gây chuyện, ngày hôm nay còn đánh người, những tội của em có thể viết được thành một cái bảng, em có biết không!" 



Minh Thù kinh ngạc: "Lợi hại như vậy sao."



Nguyên chủ có thể gây chuyện nhiều như vậy sao?



Bội phục, bội phục! 



Thầy giáo: "..."



Tỉnh táo!



Phải làm gương cho người khác, phải tỉnh táo, phải khách quan. 



Thầy giáo đưa mắt nhìn sang Quan Sa: "Quan Sa, có thật là Phất Vũ đánh em không?"



Quan Sa cúi thấp đầu, hơi gật một cái. Cô bây giờ cũng không muốn truy cứu chuyện này, cô muốn đuổi theo Sở Việt...



"Phất Vũ, quay sang xin lỗi bạn Quan Sa!" 



"Em không xin lỗi."



"Em còn cố cãi, lúc trước đánh người còn hùng hổ, ai cho em lá gan vậy? Bảo em xin lỗi là nhẹ nhàng lắm rồi, nếu như Quan Sa không đồng ý, em chờ đấy mà chịu phạt!"



Minh Thù giơ tay chỉ về phía Tô Miên vừa tới: "Hắn cho." 



Tô Miên: "???" Đâu có chuyện gì liên quan tới lão tử?
Hắn nhìn đỉnh đầu đang cúi xuống, ánh mắt thâm thúy bên trong rung động không biết là cảm xúc gì. 



"Phất Vũ."



"Ừm." Minh Thù đáp một tiếng.



"Cô sẽ ở cùng một chỗ với tôi chứ?" 



Tô Miên thấy được giữa bọn họ luôn có một loại cảm giác rất quen thuộc, mặc dù là lúc mới đầu quen biết, cũng không có cảm giác ngăn cách giữa những người xa lạ.



Minh Thù liếm liếm cổ hắn, cầm máu: "Tôi và cậu không giống nhau."



Tô Miên nhíu mày: "Vậy sao cô không biến tôi thành Huyết tộc giống như cô?" 



"Cậu biến thành Huyết tộc, tôi uống máu của ai?" Còn muốn đoạt khẩu phần lương thực của trẫm, đây chính là nơi cơn ác mộng bắt đầu, phải ngăn chặn!



Tô Miên: "..."



Biến thành Huyết tộc hay không biến thành Huyết tộc, Tô Miên có chút dao động. 



Nếu như hắn biến thành Huyết tộc, cô sẽ uống máu của người khác...



Nghĩ tới đây, Tô Miên đã cảm thấy ở trong nội tâm như thiêu như đốt rất khó chịu.



"Vậy cô... về sau chỉ uống máu của một mình tôi chứ?" 



Minh Thù hừ một tiếng: "Nuôi một mình cậu đã phiền phức như vậy, làm gì có sức đâu để nuôi người khác."



Tô Miên suy nghĩ cẩn thận: "Cô đồng ý rồi?"



"Không có." Trẫm làm sao có thể vì ngươi mà buông bỏ toàn bộ giang sơn, ngây thơ! 



Đôi mắt hắn nhìn về phía Minh Thù, loại bỏ câu nói mang tính lựa chọn kia: "Cô về sau chỉ có thể uống máu của tôi."



"Tôi chưa đồng ý với cậu, cậu đừng... Ư..."



Minh Thù đỡ lồng ngực Tô Miên, Tô Miên đặt cô lên trên bàn đá, hôn qua hôn lại. 



Tô Miên cắn lên cánh môi Minh Thù: "Trong người cô đã có dòng máu của tôi… tôi muốn tất cả những gì thuộc về cô đều là của tôi."



Minh Thù: "..." Thần kinh!



Đồ ăn vặt của trẫm sao có thể thuộc về ngươi! 



Minh Thù bị hôn đến chóng mặt, nhưng thời gian dài như vậy, cô cũng không cảm giác được thân thể có chỗ nào không khỏe.



Tình huống như vậy chưa từng xuất hiện.