Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1113 : Tường vy cấm khúc (23)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Mặt trời xuống núi, Minh Thù và Tô Miên cùng nhau trở về.



Tô Miên vui vẻ đi ở phía trước, cô như suy nghĩ điều gì nhìn chằm chằm vào hình bóng của Tô Miên.



Sao lại xuất hiện tình huống này chứ. 



Cô mở lòng bàn tay ra nhìn một chút, dường như cũng chưa từng xuất hiện tình huống tăng sức mạnh, lẽ nào máu của hắn chỉ có hiệu quả trong lần đầu?



Hay là nói, lần trước cũng không phải vì hắn, chỉ là vừa đến lúc cơ thể này nên thăng cấp?



-



Cuối tuần, mới sáng sớm Đồng Diệp đã gọi điện thoại qua đây.



“Ở đâu vậy? Chuyện lần trước có đầu mối rồi.” Tiếng Đồng Diệp từ trong điện thoại truyền ra: “Gặp mặt tôi sẽ nói với cậu.”



Hình xăm... lần trước? 



Minh Thù và Đồng Diệp hẹn xong địa điểm gặp mặt.



Tô Miên từ từ cài khuy áo quần đi ra, hắn hiện tại giống như đã xem nơi này là nhà của mình vậy, liếc nhìn người nằm trên ghế sô pha: “Cô muốn đi đâu?”



“Có việc.” 



“Tôi cũng muốn đi.”



“Đi chết cậu cũng đi sao?” Sáng sớm đã thấy ghét.



“Đi nào.” Tô Miên cười: “Cô đi đâu thì tôi đi chỗ đó, tôi muốn nói lời giữ lấy lời.” 



“...”



Đồng Diệp thấy Minh Thù mang Tô Miên qua đây, biểu cảm không hề nói lên là lo lắng hay là gì khác.



Đồng Diệp kéo Minh Thù khẽ nói: “Sao cậu mang hắn đến vậy?” 



“Hắn muốn cùng đến đây.” Trẫm còn có cách nào chứ.



Đồng Diệp phát điên: “Hắn muốn tới thì cậu mang theo sao?”



Đây là một con người! 



“Đúng vậy.”



“Phất Vũ.” Nét mặt Đồng Diệp nghiêm túc: “Không phải cậu thích hắn đó chứ!”




Một lát sau, Minh Thù mỉm cười gật đầu, chính xác gọi lên tên của đối phương: “Cổ Sâm.” 



Đồng Diệp dường như không biết bọn họ có quen biết, có chút ngạc nhiên nhìn qua.



Nhưng nghĩ lại, bà cô nhỏ này chính là một tên côn đồ trong Huyết tộc, cùng tộc quen biết với Kim Bất Hoán, dường như lại không có chỗ nào sai cả.



“Đã lâu không gặp.” 



“Đã lâu không gặp.” Minh Thù chào hỏi khách sáo.



Ngón tay gầy gò của Cổ Sâm chỉ chỉ về phía trước: “Ngồi đi.”



Minh Thù mang theo Tô Miên đến ngồi trên chiếc đệm trước mặt, Đồng Diệp ngồi vào bên cạnh. 



“Cô muốn hỏi về cái này?” Ngón ta Cổ Sâm chỉ vào tờ giấy kia.



“Đúng vậy.”



Cổ Sâm cầm tờ giấy kia lên, cẩn thận kỹ một lát: “Đây là ký hiệu của Hội Cứu Thế.” 



“Đã nghe qua diệt thế, chưa từng nghe qua cứu thế.” Minh Thù nói: “Huyết tộc nhận thức sai, cảm giác bản thân là cứu thế ư?”



Cổ Sâm nhìn cô, ánh mắt đục ngầu xuyên qua cô rồi nhìn vào người khác.



Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ quen biết với Cổ Sâm đó là một sự trùng hợp, nhưng bình thường không có liên lạc được nhiều, chỉ có thể gọi là quen biết. 



Cổ Sâm thu tầm mắt lại: “Hội Cứu Thế là một tổ chức Huyết tộc không vì con người, bọn họ cho rằng Huyết tộc là chủng tộc bị nguyền rủa, bị thần và thế giới bỏ rơi.”



Minh Thù suy nghĩ rộng ra: "Cho nên bọn họ dự định diệt thế, sau đó tự mình làm thần sao?"



Trong tiểu thuyết thường viết như thế viết, không có gì sai. 



Cổ Sâm lắc đầu: “Mục đích của Hội Cứu Thế tôi không biết. Bọn họ hành tung không rõ, hoạt động bí ẩn, chọn lựa, huấn luyện thành viên nghiêm ngặt.”



Cổ Sâm đẩy tờ giấy kia tới trước mặt Minh Thù: “Cô tìm không được bọn họ, Huyết tộc Hội Cứu Thế đều là một đám người điên.”



Minh Thù nhìn vào con dơi kia bị cây tường vi quấn quanh, mỉm cười: “Đã có người nhìn thấy Huyết tộc có hình xăm này trong Kim Bất Hoán, vậy… tên Huyết tộc kia tới Kim Bất Hoán làm cái gì?” 



Cổ sâm: “Cô muốn tìm bọn họ để làm gì?”



Minh Thù: “Bọn họ muốn giết tôi.”



Nét mặt Cổ Sâm có chút kỳ lạ: “Giết cô?