Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1117 : Tường vy cấm khúc (27)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Minh Thù nhìn cái lồng nhốt Liễu Loan Nguyệt, sau đó mỉm cười nhìn về phía người chủ trì: “Điểm tâm nhỏ của ta, các ngươi cũng dám động vào? Ai cho các ngươi lá gan đó.”



Những người còn lại chạy qua phía Cecil, đột nhiên một người có địa vị vì một loài người mà đến, tất cả mọi người đều sửng sốt.



Còn là điểm tâm nhỏ? 



Cái tên loài người này là của cô?



Người chủ trì nhìn Minh Thù, lại nhìn Liễu Loan Nguyệt, yếu ớt giải thích: “Cái này... người này là... là có người đưa tới.”



“À, ai đưa tới?” 



Người chủ trì lắp ba lắp bắp, toát mồ hôi lạnh: “Tôi... Tôi không biết, đối phương không có lộ mặt.”



“Lai lịch không rõ ràng cũng dám nhận, các ngươi cũng tốt bụng quá đấy chứ.” Minh Thù buông Tô Miên ra, ngay trước mặt người chủ trì mở lồng sắt.



Mặc dù xung quanh là Huyết tộc, Tô Miên cũng đứng hiên ngang, không vì Minh Thù không ở đó mà xuất hiện bộ dạng hốt hoảng chút nào. 



Hắn nhìn chằm chằm Liễu Loan Nguyệt trong lồng, mắt híp lại.



Vụng trộm cùng một người cô gái thì phải làm sao?



Giết chết vẫn là nên giết chết! 



Người chủ trì muốn ngăn cản, thế nhưng khi vừa đối diện với ánh nhìn cười mỉa của Minh Thù, lập tức sợ hãi.



Minh Thù dẫn Liễu Loan Nguyệt ra, Liễu Loan Nguyệt thân thể mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, cắn môi lảo đảo đi ra khỏi lồng giam.



Mùi hương trên người làm cô hoảng loạn, không biết làm sao mà nhịp tim dần dần ổn định lại. 



“Đem ghế tới đây.”



Người chủ trì: “…”



Người có địa vị muốn cái ghế, người chủ trì không làm, bên cạnh cũng sẽ có Huyết tộc chấp hành. 



Minh Thù để Liễu Loan Nguyệt ngồi xuống, sau đó cười híp mắt hỏi cô: “Ai dẫn cô đến nơi này?”



Lúc này Liễu Loan Nguyệt rơi vào tầm mắt của tất cả mọi người, kể cả Cecil còn ở trong lồng.



Liễu Loan Nguyệt khẩn trương kéo kéo ngón tay: “Tôi... Tôi không xác định.” 



“Không sao, cô cảm thấy là ai thì nói người đó.” Minh Thù lời nói nhỏ nhẹ an ủi: “Đánh sai người, cô không phải chịu trách nhiệm.”



Liễu Loan Nguyệt hơi trợn to mắt, lại không dám nói lung tung.



“Là Sa Sa?” 
“Hậu quả là quả gì, ăn ngon không?”



“…” Andrew hít sâu, thở ra, lại hít sâu: “Xem như ngươi giết ta, cũng sẽ chịu sự truy sát của gia tộc Andrew, ngươi muốn sau này sẽ sống trong sự truy sát sao, ngươi cảm thấy có lợi không?”



Minh Thù cười khẽ: “Gia tộc Durant các người không phải muốn tạo phản sao? Ta giúp đỡ tạo điều kiện không phải tốt sao, sao lại bị truy sát.” 



Andrew: “…”



Sự uy hiếp của Andrew không thấy hiệu quả, ngược lại làm hắn tức điên lên.



“Đừng sợ, ta không muốn làm gì ngươi.” Giọng nói thanh thúy của Minh Thù truyền khắp sân khấu: “Ta chỉ muốn hẹn con gái ngươi một cuộc hẹn.” 



Đáy mắt Andrew dâng lên một cơn lửa giận: “Ngươi muốn đối phó thế nào với Thụy Sa?”



Minh Thù nghiêng đầu: “Cô ta đụng đến điểm tâm nhỏ của ta, ngươi nói xem?”



Andrew nhìn về phía Liễu Loan Nguyệt khuôn mặt trắng bệch. 



“Ngươi nói cô ta là Thụy Sa đưa tới, thì chính là Thụy Sa làm sao, chứng cứ đâu?”



“Không cần.”



“?” 



Nụ cười Minh Thù càng sâu, trong đôi mắt giống như tràn đầy vô số ánh sáng, rạng ngời rực rỡ: “Ta nói đúng, chính là đúng.”



Andrew tức đến mức run: “Ngươi...”



Minh Thù nhìn về phía căn phòng: “Thụy Sa ngươi còn không xuất hiện, ta có thể sẽ động thủ với cha ngươi đó.” 



Andrew cũng nhìn theo, các Huyết tộc của khán đài nhìn quanh trái phải, nhưng không ai đứng ra.



“Thuy Sa làm sao có thể ở chỗ này... A...”



Andrew kêu thảm một tiếng, thân thể khụy xuống nửa đoạn vì bị Minh Thù lôi, chỉ có không có té ngã xuống đất. 



“Phất Vũ, ngươi dừng tay!”



Ở nơi xa nhất của căn phòng có tiếng vang lên, Thụy Sa kéo mũ trùm ra, đứng lên.



“Thụy Sa...” 



Andrew không ngờ con gái của hắn thực sự ở đây, vẻ mặt đầy nghi hoặc.



Thụy Sa từ căn phòng đi lên sân khấu, đôi mắt đẹp giận dữ nhìn chằm chằm: “Phất Vũ, thả cha ta ra.”