Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1118 : Tường vy cấm khúc (28)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


“Được thôi.” Minh Thù buông Andrew ra, Andrew thở ra một tiếng ngã trên mặt đất.



Toàn thân Andrew bất lực, đứng dậy cũng không nổi.



“Cha!” Đáy mắt Thụy Sa toàn sự hận thù: “Ngươi đã làm gì cha ta!” 



“Chân hắn bị mềm nhũn, chuyện này cũng trách ta?” Minh Thù dừng một chút, nhấp môi khẽ cười thành khẩn đổ vỏ: “Được rồi, tại ta, đều là lỗi của ta.”



Hận thù càng nhiều.



Andrew đâu chịu nổi loại nhục nhã này, đối phương chỉ có một người, bên này hắn nhiều Huyết tộc như vậy cũng không bắt được cô ta. 



Một đám rác rưởi!



Thụy Sa cắn môi, nói từng chữ: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”



Minh Thù chỉ về Liễu Loan Nguyệt: “Lúc ngươi động vào cô ấy, lẽ nào chưa từng nghĩ đến kết quả này?” 



Điểm tâm nhỏ của trẫm ai cũng có thể động vào sao?



Trẫm không cần thể diện à!



Thụy Sa nhìn theo, hận ý trong đáy mắt lớn hơn: “Cô ta là con người, vì sao ngươi lại che chở cô ta như vậy?” 



Thụy Sa đột nhiên kích động hét lên: “Ngươi như vậy, Sở Việt cũng như vậy, rốt cuộc cô ta có gì tốt!”



“Cô ấy ngon miệng nha.”



Thụy Sa: “…” 



Ngon miệng? Ngon miệng là có ý gì?



“Ngươi đáng đời...” Giọng Thụy Sa khàn khàn, tràn đầy hận ý, mắt nhìn về phía Liễu Loan Nguyệt: “Ngươi đáng đời! Ai bảo ngươi dụ dỗ Sở Việt, rõ ràng... rõ ràng Sở Việt đang ở bên cạnh ta, là ngươi…”



“Chờ một chút.” Minh Thù giơ tay lên: “Có phải ngươi nhầm lẫn gì không, cô ấy mới là Sa Sa, nếu như không phải ngươi thế thân cô ấy, nói với Sở Việt người trước đây cứu hắn chính là ngươi, Sở Việt sẽ ở bên cạnh ngươi sao?” 



Trong đầu Thụy Sa hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp nhau với Sở Việt.



Khi đó, cô không có nói cho Sở Việt biết chuyện đó, cô cũng không cam chịu không muốn dựa vào một người con gái khác để giành lấy sự yêu thích của hắn.



Nhưng mà... 



Sở Việt đối với cô cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí không muốn cùng cô nói hơn một câu, liếc nhìn cô một cái.



Mãi đến khi hắn biết cô là Sa Sa, tình hình dần dần chuyển biến tốt đẹp...



Cô cho ràng sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ thích mình. 




Thụy Sa giữ Liễu Loan Nguyệt lui về phía sau, với lực tay không mạnh không nhẹ, đưa tới lượng máu của Liễu Loan Nguyệt mất nhanh hơn. 



Minh Thù lướt qua những Huyết tộc kia, âm thanh không lớn không nhỏ lọt vào tai Thụy Sa: “Cô ấy chết rồi, ta cũng sẽ giết chết ngươi.”



“Thụy Sa, cẩn thận.”



Andrew hơi hoảng sợ hướng phía Thụy Sa kêu lên. 



Thụy Sa cảm giác được phía sau có nguy hiểm không kịp né tránh.



Liễu Loan Nguyệt thoát ra từ trong tay cô, Minh Thù muốn đến đỡ Liễu Loan Nguyệt, nhưng Liễu Loan Nguyệt đã được một người khác đỡ, nhảy đến bên kia.



Minh Thù trừng mắt: “…” 



Điểm tâm nhỏ của trẫm!



Thụy Sa không chịu sự khống chế, nhào lộn hai vòng trong không khí đụng vào lồng sắt.



“Thụy Sa.” 



Andrew không biết ở đâu có sức lực từ dưới đất đứng lên, lảo đảo chạy đến trước lồng sắt đỡ Thụy Sa dậy.



Sở Việt ôm Liễu Loan Nguyệt, trong ánh mắt kinh ngạc của Liễu Loan Nguyệt cúi đầu sát vào cổ cô, cảm giác lạnh như băng lướt qua máu tươi ngừng chảy.



“Sở Việt!” 



Minh Thù tiến lên, đem Liễu Loan Nguyệt từ trong ngực hắn kéo qua: “Cầm thú nhà ngươi!”



Sở Việt sợ dằn co với Minh Thù làm cho Liễu Loan Nguyệt lại bị thương tổn, hơi buông tay Liễu Loan Nguyệt ngã vào trong lòng Minh Thù.



“Tôi cầm máu cho cô ấy.” Sở Việt bình tĩnh giải thích. 



“Cần tới anh sao?” Minh Thù ép ra nụ cười: “Sao không đến sớm hơn?”



Sắp qua màn, nhân vật nam chính đột nhiên chạy đến đoạt boss, trẫm không cần thể diện sao!



“…” 



Sở Việt không muốn gây sự với Minh Thù về vấn đề này, ánh mắt nhìn Liễu Loan Nguyệt.



Liễu Loan Nguyệt núp trong lòng Minh Thù, giống như gà con tìm được mẹ.



Sở Việt đột nhiên không biết nói sao: “…” 



Vừa rồi cô rõ ràng run dữ dội hơn, sao bây giờ không run nữa?