Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 113 : Công Chúa Trấn Quốc (19)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


Lạ là hoàng đế cũng không phái người tới lấy bức tranh, Từ chủ cùng hoàng đế đột nhiên vứt bỏ ngăn cách, nhốt mình trong phòng "mưu đồ bí mật". Lúc sau, dường như nghĩ cách cứu Vinh Hoa công chúa, người ngựa khắp nơi quay về cung, tăng cường phòng vệ hoàng cung.



Ngay cả Thần Thiên Từ, dường như cũng canh giữ nghiêm ngặt.



Minh Thù vô cùng kinh ngạc, tranh này còn quan trọng hơn mạng sống của Vinh Hoa công chúa?



Nếu thật quan trọng như vậy, tại sao hoàng đế lại đưa bức tranh cho nàng?



Có chút mờ mịt.



"Lấy cho ta chút đồ ăn."



Cần bồi bổ não bộ.



Tri Kỳ vội vàng đem đồ ăn ngon tới.



Khoan đã!



Nếu như Vinh Hoa công chúa chết, trẫm kéo giá trị thù hận kiểu gì?



Cho nên, bây giờ cần nhờ trẫm đi cứu?



Cái phát triển này, hình như có chút không đúng.



Muốn kéo giá trị thù hận, phải đi cứu người dùng để kéo giá trị thù hận, còn có loại thao tác này nữa?



Minh Thù đứng dậy, cuộn tròn bức tranh:



"Tri Kỳ, một lát nữa Từ chủ hỏi ta đi đâu, ngươi cứ nói ta mang theo tranh bỏ trốn."



"A? Công chúa... Người muốn?"



Đầu tiên là Tri Kỳ ngây ra, sau đó khẩn trương nói:



"Hiện tại, người không thể rời Thần Thiên Từ, bên ngoài rất nguy hiểm."



Minh Thù mỉm cười với Tri Kỳ: "Yên tâm, sao ta có thể chết dễ dàng vậy."



Đồ ăn vặt vẫn đang chờ trẫm yêu thương, làm sao có thể tùy tiện chết được.



Tri Kỳ bị nụ cười kia làm cho đầu óc mù mờ, khi lấy lại tinh thần, Minh Thù đã chạy ra khỏi phòng.



Tri Kỳ nhanh chóng đuổi theo ra ngoài: "Công chúa, người trở về đi. Ngăn cản công chúa, mau ngăn cản công chúa!"



...



"Phù phù phù!"



Minh Thù phủi cỏ dại trên người, lúc này nàng đứng ở một góc tường vắng vẻ, lộn vòng từ bên cạnh đi qua.



Đã nói, mãn hán toàn tịch (1), mãn hán toàn tịch, mãn hán toàn tịch!



"Ngươi đừng phun nữa, đi thôi."



Thú nhỏ không lăn, giống như viên đạn, nhảy nhảy theo sau Minh Thù.



Ngươi lại muốn quỵt nợ!




Diệp Tùng nhìn ngoài ngõ nhỏ, thấp giọng nhắc nhở.



Dường như khi hắn vừa dứt lời, một bóng người ở bên ngoài xông vào ngỏ nhõ.



Trong nháy mắt Diệp Tùng ra tay, đối phương có thể không ngờ có người ở đây, sửng sốt một chút, nhưng phản ứng nhanh nhạy, trước tiên tránh khỏi công kích Diệp Tùng, nhảy sang nơi khác trong ngõ hẻm.



"Là ai!"



Diệp Tùng thấp giọng hô một tiếng.



"Đi ngang qua."



Đối phương giảm tông giọng xuống, nghe giọng khàn khàn vài phần, đầu cũng hơi cúi thấp, hiển nhiên là không muốn người nhận ra nàng.



Minh Thù đột nhiên nói: "Trình Cẩm Vân."



Đối phương theo bản năng nhìn về phía Minh Thù, trong ánh mắt chợt lóe lên sự khiếp sợ.



"Thật đúng là ngươi."



Minh Thù cười, lúc này mặc thành như vậy, lại là cô nương, xuất hiện ở nơi này làm sao không phải là nữ chính giả được?



"Nhận lầm người."



"Phải không? Thế nhưng Trình tiểu thư, vật trên người ngươi bị rơi kìa, ngọc bội Tường Vân kia không phải của ngươi sao?"



Ngọc bội Tường Vân... Đối phương vô thức theo ánh mắt Minh Thù nhìn trên mặt đất, nhưng trên mặt đất không có gì.



"Nhìn xem, ngươi còn không thừa nhận."



Lần trước ở ngự hoa viên, nhìn thấy Trình Cẩm Vân đeo bên hông, nàng tự nhiên biết đó là hoa văn gì.



Trình Cẩm Vân nghiến răng: “Ngươi lừa ta.”



"Lừa ngươi thì sao? Ngươi không phải là tiểu thư Trình gia mà?"



"..."



Trình Cẩm Vân không thể cãi lại.



Sao nàng ta lại ở đây?



Minh Thù cầm bức tranh trong tay nói: "Hôm nay thật kịp lúc, đều là tới vì bức tranh sao?"



Vật quý như vậy ở trong tay trẫm, nhất định đổi được rất nhiều đồ ăn



Mà khoan...



Trẫm đến để làm việc, bình tĩnh, không thể bị đồ ăn vặt dụ dỗ.



***



(1) Mãn Hán Toàn Tịch: Hay tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.



(2) Đồng quy vô tận: Nguyện cùng nhau chết.