Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1124 : Tường vy cấm khúc (34)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Cấp dưới Huyết tộc của Hội Cứu Thế chỉ là liên lạc đơn tuyến nhưng cấp trên của Huyết tộc nhất định không phải vậy, bọn chúng chắc chắn là sẽ có một nơi được gọi là đại bản doanh.



Sở Việt nói họ đã điều tra rất nhiều nơi nhưng đều không tìm ra.



“Có một người chắc chắn biết.” Minh Thù nhìn Sở Việt. 



Sở Việt đưa Minh Thù đến nơi ở của hắn, thân làm nam chính đương nhiên nơi hắn ở phải là một tòa lâu đài… trên danh nghĩa thì là lâu đài nhưng thực tế thì chỉ có thể gọi là trang viên.



Đương nhiên đều là của những người có tiền, xét về mặt vật chất thì không có gì khác nhau.



“Chủ nhân.” 



Người đón chào hắn là người quản gia tóc chải chuốt nghiêm chỉnh, trang viên to lớn của Sở Việt dường như chỉ có một người quản gia.



“Ứng Tú đâu?”



“Chắc là đã ngủ rồi, thưa có cần gọi Ứng tiên sinh đến không ạ?” 



“Ừ.”



Quản gia cúi người lui xuống.



“Cứ tự nhiên.” Sở Việt chỉ vào sô pha trong phòng khách rồi đưa cho Minh Thù một hộp khẩu phần lương thực: “Tô Miên cậu muốn uống gì?” 



Tô Miên vẫn giữ phép lịch sự: “Gì cũng được.”



Sở Việt gật đầu xoay người bước tới gần đó lấy rượu vang đến.



“Sở tiên sinh, ngài tìm tôi à?” 



Người đàn ông đi vào cùng quản gia có vẻ như vừa thức dậy, vẫn đang mặc đồ ngủ đầu tóc rối bù con mắt vẫn còn lờ đờ ngái ngủ.



“Là cô ư?”



Sở Việt còn chưa kịp mở lời, người đàn ông đó như bừng tỉnh bước thật nhanh vào phòng khách: “Phất Vũ tiểu thư chuyện lần trước, tôi cứ mong có dịp được cám ơn cô.” 



Minh Thù cắn ống hút: “Ngươi là ai?”
Đã quá nửa đêm nên Minh Thù cũng không đi tìm Cecil ngay. Ứng Tú nói với họ sáng mai hắn sẽ dẫn Cecil đến. 



Đồng Diệp bị Hội Cứu Thế bắt đi mục đích là để uy hiếp Minh Thù, cho nên tạm thời Đồng Diệp sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.



Bây giờ cô vẫn chưa tìm thấy đại bản doanh của Hội Cứu Thế, người duy nhất biết lại không chắc sẽ nói với cô cho nên bây giờ có vội cũng vô ích.



Đợi Ứng Tú rời đi, Sở Việt mới buông cốc xuống: “Lần trước tên Huyết tộc đó nhắc đến Tô Miên là thế nào vậy?” 



“Không biết.” Minh Thù cúi xuống ngắm nhìn một nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của Tô Miên: “Có điều nếu ai dám động vào cậu ấy, tôi sẽ không ngại làm chút việc để lưu danh sử sách đâu.”



“Cô thực sự thích cậu ta à?”



Minh Thù mỉm cười không trả lời Sở Việt, hai người cứ ngồi như vậy cho đến khi trời hửng sáng. Hơn bảy giờ Sở Việt đứng dậy đi gọi điện thoại. 



“Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến điểm tâm nhỏ nhé.”



Sở Việt: “…”



Tầm tám giờ Ứng Tú dẫn Cecil đến, so với lúc ở trong lồng thì Cecil lúc này trông tươi tắn xinh đẹp hơn nhìn như búp bê vậy, khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy thích. 



Đúng như Ứng Tú nói Cecil không mở miệng nửa lời về đại bản doanh của Hội Cứu Thế.



Nếu mà đây là kẻ địch không khai thì đã bị bắt ngay đi thẩm tra rồi.



Minh Thù chỉ mong Cecil giả nai khiêu khích cô một chút, thế nhưng từ đầu đến cuối Cecil đều giữ một thái độ rất đúng mực, dịu dàng nho nhã đến ánh mắt cũng không biểu lộ ra chút gì gọi là không lịch sự. 



“Tô Miên, cậu bảo tôi đi đánh cho cô ta một trận có được không?” Minh Thù ghé sát vào Tô Miên nhỏ giọng nói.



“Đánh ai cơ?” Tô Miên nhìn sang hai người đối diện.



“Cecil.” 



“Có cần tôi giữ lại giúp em không?”



Tô Miên bày tỏ rất vui vẻ muốn giúp cô một tay.