Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1129 : Tường vy cấm khúc (39)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Minh Thù lật hết tất cả tư liệu, nhưng không tìm được tin tức hữu dụng nào.



Tô Miên đứng ở một bên: "Có lẽ hắn gạt em."



Minh Thù lật một đống tư liệu trước mặt: "Không phải." 



Cô uống qua máu của hắn, đột nhiên gia tăng năng lượng...



Tô Miên đi qua ôm Minh Thù từ phía sau, cằm đặt lên vai cô: "Em quan tâm tôi thế sao?"



Minh Thù nhẹ rên một tiếng: "Hắn mượn cớ gây chuyện với tôi, nếu tôi không lấy lại danh dự về sau làm sao lăn lộn đây?" 



Tô Miên: "..."



Thì ra không phải vì hắn.



Minh Thù nghiêng đầu, hôn một cái lên cánh môi hắn: "Tôi cũng không muốn lại lao lực đổi một món ăn khác." 



Tô Miên: “...” Cho nên hắn phải cám ơn vì mình được ăn sao?



Lúc Sở Việt tiến vào thấy tư thế của hai người, hắng giọng một cái, Tô Miên buông Minh Thù ra sắc mặt tự nhiên đứng lên.



“Trước đây phát hiện vài chỗ không rõ của bọn họ, đây là tư liệu lấy về từ những nơi đó.” 



Sở Việt đưa một cái rương đến trước mặt Minh Thù.



Minh Thù lật qua lật lại, đa số đều đã thấy qua từ chỗ này, những tư liệu chưa thấy qua cũng không liên quan gì đến Tô Miên.



Sở Việt nói: "Trong Huyết tộc có kiến thức không ít, có thể biết được cái gì đó." 



Minh Thù ngẫm lại cũng có lý, kêu Đồng Diệp liên lạc với những Huyết tộc đã sống lâu năm.



Nhưng mà những Huyết tộc này qua đây xem cũng không nhìn ra gì cả, ở trong mắt bọn họ Tô Miên chính là một người bình thường.



"Tôi thực sự không sao cả." Tô Miên bị giày vò mấy ngày nay rất không có tinh thần. 



Minh Thù liếc hắn một cái, không nói chuyện.



Tô Miên: “...” Ý gì vậy chứ!



Biểu cảm đó của cô là gì? Ghét bỏ cái quái gì!  



Lão tử thế này cô có thể chê sao?



"Phất Vũ, tôi gọi Cổ Sâm tới." Đồng Diệp đột nhiên dẫn một lão già tới.



"Cổ Sâm." 



Đồng Diệp mời Cổ Sâm tới, có lẽ nhận ra sự ngoài ý muốn của Minh Thù, tên Huyết tộc này hầu như sẽ không rời đi.




Thú nhỏ đứng ở chỗ cây tường vi nở cực kì diêm dúa, nhảy đến một ngôi mộ được hoa tường vi quấn lấy, lắc lắc bộ lông, móng vuốt nhỏ run lên.



Con sen mau nhìn đi, đây chính là giang sơn ta đánh đổi vì cô đó. 



Minh Thù tát một cái, thú nhỏ bay ra ngoài, rơi vào trong bụi hoa tường vi tức giận bò dậy.



Minh Thù dọn dẹp sạch sẽ đống hoa tường vi, từ tay Liễu Loan Nguyệt lấy một cây gậy sắt: "Đào đi."



Liễu Loan Nguyệt: “...” 



Hơn nửa đêm...



Chạy tới đây đào mộ?



Liễu Loan Nguyệt chà xát cánh tay, thấy Minh Thù đã bắt đầu chắp hai tay, bốn phương tám hướng bái một vòng, sau đó đi qua hỗ trợ. 



Rất nhanh bốn phía hiện ra một cái hố, thế nhưng trong lòng đất không có gì cả, không có quan tài cũng không có hài cốt.



Liễu Loan Nguyệt có chút kỳ quái, vị trí này của bọn họ... đáng lẽ phải đào được quan tài chứ?



Có lẽ chôn khá sâu... 



Nhưng sau đó, đào sâu hơn nữa, cũng không thấy có cái quan tài nào.



Liễu Loan Nguyệt mệt mỏi đến toàn thân chảy đầy mồ hôi, Minh Thù ngồi sát mép bổ sung thể lực.



Liễu Loan Nguyệt từ trong hố ngửa đầu nhìn Minh Thù, hỏi ra sự nghi ngờ của mình: "Vì sao nơi này không có quan tài hài cốt?" 



Minh Thù nghiêm túc nói: "Có thể là thi thể thành tinh ôm quan tài chạy mất rồi!"



Liễu Loan Nguyệt lập tức run một cái, dưới bàn chân có khí lạnh xông lên.



“Lừa cô thôi, nơi này không có chôn người, làm sao có quan tài và hài cốt chứ?” 



"Cái này... không phải mộ sao?"



"Ai quy định mộ nhất định phải chôn người chứ."



"Nhưng không chôn người làm sao gọi là mộ chứ?" 



"Hù dọa cô thôi."



“...” Người nào nhàm chán như vậy.



Sở Việt đi ra tìm người, yên lặng xuất hiện ở bên cạnh: "Mọi người ở chỗ này làm cái gì?" 



"A!"