Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1168 : Lão bản không hẹn (36)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Trịnh Quang Minh bị nhốt vào trong, không cần hỏi bản thân đã tự khai báo.



Chuyện những năm gần đây hắn làm, người từng giết.



Ngoại trừ những thứ này bị phát hiện, vẫn còn rất nhiều cái chưa bị phát hiện, vụ án ngoài thành phố. 



Hắn sẽ quan sát nạn nhân một tháng thậm chí cả mấy tháng, sau đó mới sẽ từ từ thực hiện hành vi phạm tội, khiến người ta không tìm được bất kỳ sơ hở nào.



Nhưng khi cảnh sát hỏi hắn vì sao làm như thế, Trịnh Quang Minh chỉ cười đối với chuyện này ngậm miệng không nói.



Cho dù biến thái giết người điên cuồng bình tĩnh và lạnh lùng thế nào, cuối cùng khi họ nhiều lần dò la cũng sẽ không chống đỡ nổi. 



Trịnh Quang Minh lại khác biệt, từ đầu đến cuối hắn đều không có bất kỳ biến hóa nào, phòng tuyến tâm lý khiến tất cả mọi người đều bó tay hết cách.



Nhưng những đồ xa xỉ và vết xước hình X kia hắn lại đưa ra lời giải thích.



Đồ xa xỉ đó là các cô đáng có được. 



Nghe nói lúc những lời này nói ra khỏi miệng, suýt chút nữa bị cảnh sát phụ trách tra hỏi đánh.



Cũng đáng thôi đó là mạng người.



Là hắn muốn mua thì có thể mua sao? 



Vết xước hình X do phong cách cá nhân của hắn.



Giết người còn có phong cách con người, lại là một lượt cảnh sát muốn đánh hắn.



Bên Kiều Thành vì không tiếp nhận được chuyện này nên trực tiếp nằm viện. Hôm phán quyết hình phạt đó, Kiều Thành đi thăm Trịnh Quang Minh. Sau khi trở về, tâm trạng Kiều Thành không tốt nên bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi cho khỏe, đừng mệt nhọc lo lắng. 



"Đều là lỗi của tôi." Kiều Thành vô cùng tự trách.



"Lão Kiều, đừng tự trách, là chúng ta nhìn lầm người." Thôi Du Tuệ sợ tâm trạng Kiều Thành quá kích động, tuy đáy lòng cũng không chịu nổi nhưng vẫn phải an ủi hắn.



"Đều là lỗi của tôi... tiểu Khởi thiếu chút nữa gặp chuyện... sao tôi lại khốn nạn đến thế..." 



Nhiều năm như vậy, sao hắn lại không nhìn thấy bạn bè bên cạnh là một người như vậy.



"Lão kiều, lão Kiều anh đừng như vậy."



"Trịnh Quang Minh, sao hắn có thể làm ra chuyện này..." Hai mắt Kiều Thành đỏ ngầu. 



Nói tới nói lui Thôi Du Tuệ cũng khó chịu đứng lên, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.




"Mấy lần trước đây con cũng nói với cha như thế, cha giúp con vẫn còn có ghi chép, kết quả thì sao? Con xem thử bộ dạng bây giờ của con, con muốn tiêu xài hoang phí nhà của chúng ta?" 



"Con cam đoan sẽ không đâu."



"Con bảo cha làm sao tin tưởng con? Cha đã sớm nói với con phải nhịn, còn con thì sao?"



Không biết là chạm đến điểm bùng nổ của Úc Đình hay không, hắn đột nhiên thét to hơn: "Nhịn, nhịn... cha luôn bảo con nhịn, con làm sao nhịn? Người mất đi hết tất cả là con, không phải cha. Bây giờ cha còn là ông lớn của Úc gia, con thì sao? Cha bảo con làm sao nhịn? Ha ha... Nói dễ nghe một chút là cha nhịn, nói khó nghe một chút cha chính là kẻ hèn nhát, cha không dám lộ mặt đấu với hắn." 



"Con..." Uất Kính Quốc tức giận, vỗ bàn quát lớn: "Nghiệp chướng! Làm việc không tỉ mỉ, không nghĩ lại chính mình, ngược lại trách tội người khác."



Úc Kính Quốc tức đến mức ngực phập phồng, hắn đứng dậy đi lấy một tấm thẻ: "Nhiều như vậy, cậu lại đánh bạc tiếp đi, coi như tôi không có đứa con trai này đi."



Úc Đình sửng sốt một chút, cuối cùng cầm lấy thẻ bước đi cũng không quay đầu lại. 



"Anh hai."



Xe dừng lại bên cạnh Úc Đình, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Úc Nghị, hắn giơ tay chào hỏi với Úc Đình: "Đã lâu không gặp."



Úc Đình nhìn thấy mặt Úc Nghị liền tái xanh. 



Hắn không muốn để ý đến hắn ta, tiếp tục đi ra ngoài.



Úc Nghị lùi xe lại đuổi theo hắn: "Anh hai, anh nợ không ít tiền phải không? Làm em cũng không thể thấy chết mà không cứu được, có thể giúp anh một tay."



"Em muốn làm gì?" 



"Anh hai, chúng ta có chung kẻ thù."



Chung kẻ thù...



Úc Kinh. 



"Anh hai, lên xe đi."



Úc Đình do dự một lát, cuối cùng mở cửa xe lên đó.



Khóe miệng Úc Nghị hơi cong lên, quay đầu rời khỏi căn nhà lớn Úc gia. 



Ở ngay cửa, gặp xe của Úc Kinh, Úc Nghị không hề áp lực tâm lý chào hỏi với Úc Kinh: "Chú sáu."



Úc Đình ngồi ở phía sau nhìn vào xe Úc Kinh, đáy mắt hiện lên tia thù hận.