Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1190 : Gian hùng giữa đường (20)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Tiễn xong khách, Minh Thù gặm bánh bao không biết từ đâu mà có, mệt mỏi đi về hướng căn phòng.



"Két..."



Trong phòng đã được trang trí lại treo đầy lụa đỏ, chữ hỷ đỏ thẫm đâu đâu cũng có thể thấy được. 



Nến đỏ thắp sáng, chiếu sáng cả căn phòng tối.



Trên bàn bày biện một một ít thức ăn và rượu.



Minh Thù đem một miếng bánh bao cuối cùng nhét vào trong miệng, xoay người đóng cửa. 



Nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn phía sau bình phong dường như có bóng người, cuối cùng nàng rót hai ly rượu đi vào bên trong.



Thẩm Sính ngồi trên giường, Minh Thù đi vào hắn ngẩng đầu nhìn qua đây, trong đôi mắt tràn đầy vui mừng.



Trong lòng Minh Thù thở dài, đáng lẽ nên ăn thêm hai cái bánh bao rồi mới qua đây. 



Minh Thù đem một chén rượu đưa cho hắn.



Thẳng nam Thù cứ uống như vậy, thế nhưng Thẩm Sính giữ nàng lại, tay xuyên qua khuỷu tay nàng.



Minh Thù đứng, Thẩm Sính lại ngồi, nàng phải hơi khom lưng xuống. 



Mùi hương trên người Thẩm Sính cùng với mùi rượu kéo tới, hắn chớp mắt nói: “Đại nhân, rượu hợp cẩn phải uống như vậy.”



Minh Thù vỗ đầu hắn một cái, liền theo tư thế của hắn uống rượu.



“Đại nhân, ta giúp nàng cởi áo ra?” 



Dù sao sớm muộn gì cũng phải làm, Minh Thù cũng không phản đối.



Thẩm Sính không quá thông thạo cởi áo cho nàng, nắm tay Minh Thù đến trên giường đưa tay cởi quần áo chính mình.



Những thứ này trong cung đều có dạy qua. 



Trước khi xuất giá, hắn còn đặc biệt xem qua.



Thẩm Sính có thể là do hơi căng thẳng tay có chút run rẩy, Minh Thù chờ hắn nửa ngày cuối cùng tự mình ra tay kéo người qua, một lúc đã cởi được áo ra.



Thân thể Thẩm Sính thật là mềm mại, không giống với thế giới trước kia, trải nghiệm cũng hoàn toàn khác. 



Tiểu yêu tinh trước kia, chỉ cần cô không phải áp chế hắn phát huy, cơ bản toàn bộ quá trình đều thuộc về tổng tài bá đạo.



Nhưng Thẩm Sính bây giờ...



Thuộc về loại mềm mại thu hút, khiến người ta có nhiều dư vị. 



Đây đại khái là đặc tính nam nhân Phượng Kỳ quốc.
Tiểu yêu tinh thật biết trêu chọc người khác mà. 



-



Về tin đồn Thất điện hạ là nam nhân, nó trở thành một đề tài bàn tán mới, tất cả mọi người suy đoán Thẩm Ngọc sẽ ban tội khi quân cho Thất điện hạ.



Nhưng trong hoàng cung vẫn không có động tĩnh. 



Nếu Thẩm Sính là nam nhân, như vậy những lời bàn tán trước kia sẽ không hợp lý, không có biện pháp trở thành dư luận công kích Minh Thù.



Số người ồn ào còn lại cũng sẽ ngoan ngoãn.



Minh Thù thành thân ngày thứ ba, trong cung đột nhiên truyền ra tin tức Đoan Mộc Thư bệnh tình nguy kịch. 



Trong lúc nhất thời Thẩm Ngọc không để ý tới Minh Thù, cả ngày vây quanh Đoan Mộc Thư, ngự y đoàn này tiếp nối đoàn khác đến nhưng không ai có thể trị khỏi bệnh cho Đoan Mộc Thư.



Minh Thù nghe qua là chính Đoan Mộc Thư không muốn sống.



Một người không muốn sống, dù có trăm cách cứu hắn, hắn cũng có trăm cách đi tìm cái chết. 



Mấy ngày nay Thẩm Ngọc ngay cả lâm triều cũng không lên.



Thẩm Ngọc trong khoảng thời gian này biểu hiện rất cưng chiều Thược Dược, nhưng trên thực tế nàng ta thích nhất vẫn là Đoan Mộc Thư.



Đáng tiếc nhân vật nam chính này tình nguyện chết cũng không muốn ở bên Thẩm Ngọc. 



Có chí khí!



“Ngươi nói lần trước Thẩm Ngôn ở Đại Lương quốc, làm sao ngươi biết?”



Thẩm Sính nắm vai Minh Thù, nghe vậy dừng một chút: “Vì ta tiễn Tứ hoàng tỷ rời đi.” 



Minh Thù khẽ nheo mắt: “Ngươi còn có bản lĩnh này?”



“Đương nhiên, đại nhân, ta rất lợi hại.” Thẩm Sính khom lưng kề sát vào bên tai Minh Thù: “Đại nhân không phải đã biết sao?”



Câu nói kia của Thẩm Sính không có ý tứ gì khác, nói đúng ra là chuyện thích khách trước đó. 



Thế nhưng hắn cúi gần quá, Minh Thù tự dưng nghĩ đến một chuyện không thể miêu tả kia.



Minh Thù hắng giọng một tiếng: “Vì sao ngươi giúp Thẩm Ngôn?”



Thẩm Sính không trả lời mà hỏi lại: “Đại nhân vì sao nghe ngóng chuyện Tứ hoàng tỷ?” 



“Vì nàng ta mới là người nên ngồi vào ngôi vị hoàng đế này.”



“Ối.” Thẩm Sính duỗi hai tay, ôm lấy Minh Thù từ phía sau, hơn phân nửa sức lực đặt ở trên người Minh Thù: “Ta còn tưởng rằng đại nhân muốn ngồi vào cái vị trí kia.”