Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1191 : Gian hùng giữa đường (21)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


“Ta rất rảnh rỗi sao?” Nàng chỉ muốn làm một gian hùng không cần lâm triều.



Minh Thù đột nhiên quay đầu: “Ngươi muốn ngồi vào vị trí kia sao?”



Thẩm Sính không hề nghĩ ngợi, lắc đầu: “Không muốn, ta chỉ muốn ở cùng đại nhân.” 



Minh Thù: “...”



Chẳng có ý chí tiến thủ nào!



Trước khi Minh Thù xuất hiện, Thẩm Sính ước chừng là muốn. 



Nhưng bây giờ...



Không quan trọng nữa.



Thành thân chỉ mới mấy ngày thế nhưng người hầu phủ thừa tướng đều biết, thừa tướng bọn họ và Thất điện hạ cứ như hình với bóng, tình cảm vô cùng tốt. 



Tuy là bọn họ cũng không hiểu, tình cảm hai người này vì sao có thể tốt như vậy?



-



Về đêm. 



Đã vào khung giờ cấm đi lại ban đêm, con đường vắng vẻ không có một bóng người.



Nhưng vào lúc này, một bóng người từ trên tường cao nhảy xuống, người kia dường như còn khiêng một người chuẩn bị băng qua con đường.



Nhưng vào lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân nhốn nháo, khôi giáp và binh khí cọ sát vào nhau vang lên tiếng "leng keng". 



Ánh lửa từ xa đến gần.



Bóng người kia có chút hoảng sợ, nhưng vì mang theo một người, có chút chật vật hướng phía trước di chuyển.



“Ở phía trước, đuổi theo!” 



“Đừng để cho nàng ta chạy thoát!”



“Mau đuổi theo!”



“Đứng lại!” 



Âm thanh hỗn loạn truyền đến, Ngự Lâm Quân cầm đuốc phía sau, rất nhanh đã vượt lên trước hai người kia bao vây bọn họ vào giữa.



Người đứng là một nữ nhân, ăn mặc y phục thích khách màu đen chỉ lộ ra một đôi mắt.



Người nàng ta mang theo nhìn qua không có ý thức, đang ở trạng thái hôn mê. 



Ngự Lâm quân quát lớn một tiếng: “To gan, dám cướp đi Hoàng phu, thả Hoàng phu ra!”



Ánh mắt nữ nhân lạnh lùng quan sát người xung quanh, trong lòng cân nhắc khả năng mình xông ra được.



“Kẻ trộm nhanh buông tay chịu trói, ngày hôm nay ngươi chạy không thoát!” 
Nữ nhân chật vật ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thù: “Thừa tướng... ngươi là Cảnh Sắt sao?” 



“Ừm?”



“Ta là Thẩm Ngôn.” Nữ nhân đột nhiên có chút kích động: “Ta là Thẩm Ngôn đó, thừa tướng...”



Có thể là dùng sức quá mạnh nên liền ngất đi. 



Lạc Yến sợ lui về bên cạnh, nữ nhân trực tiếp ngã xuống đất.



Minh Thù nếu không phải là trong tay ôm tiểu yêu tinh, đoán chừng là sẽ xông tới.



-



Lạc Yến có mua một căn nhà ở Hoàng thành.



Lúc Thẩm Ngôn tỉnh lại lần nữa, nàng đã nằm trên một cái giường, Minh Thù ngồi trên ghế trong tay đang tung một loại quả.



Thấy nàng ta tỉnh lại, nàng một phát cầm trái đó lên, bỏ vào trong miệng cắn một miếng: “Cảm giác thế nào?” 



Thẩm Ngôn cảm giác trên người mình đã được tắm rửa qua, ngay cả y phục đều đã được thay.



“Thừa tướng...”



Thẩm Ngôn giọng khàn khàn, cổ họng khô rát dường như không có một chút nước bọt nào. 



Minh Thù rót cốc nước đưa cho nàng ta, Thẩm Ngôn đón lấy thế nhưng không có sức lực.



Minh Thù cắn trái cây, đỡ nàng ta ngồi dậy để cho nàng ta cầm vững cái bát.



Thẩm Ngôn khó nhọc uống xong một chén nước, cả người cứ như được cứu rỗi. 



“Cảm tạ thừa tướng.” Thẩm Ngôn sắc mặt ảm đạm: “Tối hôm nay... nếu không phải là gặp được thừa tướng, chỉ sợ bây giờ ta đã bị bắt.”



Minh Thù quan sát nàng ta: “Ngự Lâm quân truy đuổi ngươi làm cái gì?”



Thấy bộ dạng những Ngự Lâm quân kia, không giống như là phát hiện nàng là Thẩm Ngôn, cho nên hẳn không phải là vì thân phận của nàng. 



Thẩm Ngôn liếm cánh môi khô khốc, không lên tiếng.



Trước nàng kích động bại lộ thân phận của mình, Thẩm Ngôn giờ cũng là có chút hối hận, nàng căn bản không biết trong hoàng thành này còn có thể tin tưởng người nào.



Nàng rời hoàng thành lâu như vậy, thừa tướng và Thẩm Ngọc có phải đã thông đồng làm bậy hay không? 



Giờ nàng ở nơi nào, nàng an toàn sao? Đoan Mộc Thư thế nào rồi?



Nàng thiếu chút nữa đã có thể cứu Đoan Mộc Thư ra.



Thiếu chút nữa... 



Các câu hỏi tràn ngập trong đầu Thẩm Ngôn, khiến thần kinh nàng đau lên từng cơn, đau đến cả người lúc này cũng co rúm lại.