Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1192 : Gian hùng giữa đường (22)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


“Thừa tướng gần đây khỏe chứ?” Thẩm Ngôn tránh câu hỏi của Minh Thù.



“Tạm ổn.” Minh Thù cũng không truy hỏi chuyện của người khác, Thẩm Ngôn không nói nàng cũng sẽ không hỏi: “Ngươi không phải ở Đại Lương quốc sao?”



Thẩm Ngôn lúc này mới phản ứng được. 



Tại Phượng Kỳ quốc nàng như đã chết, nhưng vì sao thừa tướng thấy được nàng lại không kinh ngạc?



Nàng ấy chẳng những biết nàng không chết, còn biết nàng ở Đại Lương Quốc.



“Thừa tướng...” Thẩm Ngôn sinh lòng đề phòng: “Người biết ta chưa chết sao?” 



“Ừm.” Minh Thù hào phóng thừa nhận: “Ngươi làm sao có thể chết được.”



Thẩm Ngôn trong lòng kinh hoàng, không hiểu lời này của nàng là có ý gì, nhưng lại cảm thấy nàng đối với mình dường như không có ác ý gì.



“Thừa tướng làm sao... biết được?” 



“Ta bấm ngón tay tính toán...” Minh Thù muốn ngẩng đầu nhìn trời giả vờ giả vịt, kết quả phát hiện là đang ở bên trong phòng, nàng chỉ có thể từ bỏ.



Lời nói cũng thay đổi cho hợp: “Cho người đi điều tra.”



Thẩm Ngôn: “...” 



Thừa tướng làm sao có chút kỳ lạ?



Thẩm Ngôn dường như đang đắn đo Minh Thù đứng ở bên nào.



Cuối cùng trong lòng quyết định: “Thừa tướng, người có thể nói cho ta người đứng ở bên nào không?” 



“Ta? Đương nhiên đứng về phía đồ ăn vặt rồi.”



Thẩm Ngôn: “???”



Minh Thù mỉm cười sâu hơn: “Ngươi.” 



Thẩm Ngôn cũng không biết tin tưởng hay không.



Nhân vật nữ chính có lẽ không quá ngốc, Minh Thù để nàng ta nghỉ ngơi nhân tiện suy nghĩ thật kỹ.



-



Minh Thù rời phòng, đi qua căn phòng bên cạnh.



Lạc Yến đã kết thúc, giống với lần trước ngồi đó nhưng sắc mặt có hơi trắng bệch.



“Thế nào?” Minh Thù hỏi. 



“... Tỉnh mới biết được.” Lạc Yến đứng dậy, hắn cũng không muốn lại bị hãm hại một lần nữa cho nên chuẩn bị đi khỏi.



Thẩm Sính nằm ở trên giường, khép hờ đôi mắt lông mi thật dài in bóng lên bờ mi dưới.



Minh Thù lấy hai miếng mứt hoa quả bỏ vào miệng nhai... quyết định đưa người về trong phủ rồi cứu tỉnh. 



Nếu hắn phát điên, có thể giải quyết ở trên giường!




Hắn tới gần phía Minh Thù bên này, kiếm quang lấp lánh trong đáy mắt Minh Thù. 



Một chiêu sau cùng, mũi kiếm vừa lúc để ngang chân mày Minh Thù.



Minh Thù không có bất kỳ động tác nào, Thẩm Sính theo mũi kiếm, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt Minh Thù.



Nàng chậm rãi vươn tay đè nặng lên kiếm, kéo cổ tay hắn, Thẩm Sính ngã vào trong lòng Minh Thù. 



Môi Thẩm Sính bị chặn lại, hắn nhẹ "a" một tiếng, kiếm trong tay rơi xuống đất phát sinh tiếng va chạm lanh lảnh.



Cánh hoa trên không trung bay lả tả rơi xuống.



“Đại nhân...” Thẩm Sính đột nhiên đón lấy bờ môi Minh Thù. 



Minh Thù nheo mắt: “Làm sao?”



Thẩm Sính chăm chú nhìn nàng: “Nàng còn có thể cưới người khác sao?”



Nữ nhân ở chỗ này đều có thể cưới mấy người. 



Thẩm Sính chỉ cần vừa nghĩ tới có người chia sẻ với hắn người này, hắn lại không khống chế được chính mình kích động muốn giết người.



Không ai được chạm vào nàng.



Minh Thù cười khẽ: “Vì sao không được, ta là trụ cột nước nhà.” 



Thẩm Sính sắc mặt tối sầm một chút.



Hắn đẹp mắt như vậy, nàng vẫn muốn có người khác!



Đừng hòng qua cửa! 



“Đại nhân, người dám cưới, ta sẽ dám giết bọn họ.”



Minh Thù kéo hắn xuống lần nữa hôn một cái, Thẩm Sính được hôn mơ mơ màng màng, sau đó nghe giọng của nàng truyền tới.



“Vậy ngươi hỏi làm gì.” 



-



“Đó là ai?” Thẩm Ngôn được Cảnh Du đỡ, đứng ở đình nhìn xa xăm.



Tuy là thấy không rõ lắm, thế nhưng có thể thấy tư thế thân mật của hai người. 



“Tứ điện hạ, đó là Thất điện hạ, chính phu của đại nhân.”



“Khụ khụ...” Thẩm Ngôn bị sặc nước bọt.



Nếu nàng không quên, Thất điện hạ là Thất hoàng muội mà? 



Thẩm Ngôn lâu sau mới nói được vài chữ: “Thừa tướng và Thất hoàng muội?”



Cảnh Du biết Thẩm Ngôn đang suy nghĩ gì, nhẹ giải thích rõ: “Tứ điện hạ, người mới vừa hồi kinh rất nhiều chuyện đều còn không biết, Thất điện hạ bây giờ đã là Thất hoàng tử.”