Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1203 : GIAN HÙNG GIỮA ĐƯỜNG (xong)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Lúc Minh Thù trở về, Thẩm Sính đem bức vẽ kia treo ở gian phòng, Minh Thù nhìn hắn, Thẩm Sính biểu hiện phi thường bình thường.



"Đại nhân, trên mặt ta có cái gì sao?"



Ánh mắt Minh Thù chuyển sang hướng khác.



Tốt nhất không để tiểu yêu tinh nhìn thấy.



Tiểu yêu tinh không có ký ức... Đoán chừng cũng rất khó.



Thế là bữa ăn khuya Minh Thù vui sướng ăn nhiều bát.



"Đại nhân, ta xoa bụng cho ngươi?" Tay Trầm Sính bao trùm trên bụng, nhẹ nhàng vò.



Nhưng là xoa xoa liền không yên.



Minh Thù cảm thấy phải cùng tiểu yêu tinh chia phòng ngủ, không thì sớm muộn cũng chết trên giường.



Gian hùng chết trên giường, sẽ bị người chê cười!



-



Buổi chiều nào đó, Cảnh Du cầm thiếp mời trong cung truyền đến tìm Minh Thù.



Cửa phòng không khoá, còn chưa tiến vào đã nghe thấy thanh âm kỳ quái.



"Thẩm Sính! Ngươi nhẹ một chút!!"



"Đại nhân, ta rất nhẹ..."



Cảnh Du: "..."



Sắc mặt nàng đỏ lên liền rời khỏi thật xa, đại nhân cùng điện hạ cũng quá không đúng rồi, ngay cả cửa cũng không khoá"



Nhưng mà...



Trong phòng, Minh Thù nằm trên giường, Thẩm Sính ở bên cạnh đấm lưng cho nàng.



Cảnh Du chờ ở bên ngoài thật lâu, không nghe thấy trong phòng có âm thanh kỳ quái nữa mới qua gõ cửa.



"Vào đi!!"



Cảnh Du cúi thấp đầu đi vào, không dám nhìn loạn, sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn.



Nhưng Minh Thù ghé vào trên giường, Thẩm Sính ngồi ở bên cạnh lột nho, một viên một viên cho Minh Thù ăn.



Cảnh tượng mười phần ấm ấp.



Hương vị trong phòng cũng bình thường.



"Khụ Khụ... Đại nhân, đây là thiếp mời trong cung, sinh nhật của hoàng phu." Cái kia vừa rồi đại nhân cùng điện hạ đang làm gì?



" Để xuống đi."



" Vâng."



Cảnh Du lui ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
"Đại nhân, có phải ta sẽ chết?" Thẩm Sính sắc mặt tái nhợt.



"Sẽ không." Minh Thù ngồi bên cạnh hắn: "Sinh nhật ngươi còn chưa tới, làm sao lại chết."



Thẩm Sính hạ mắt: "Đại nhân không phải không biết sinh nhật ta sao?"



"... Ta biết." Minh Thù nói.



Nàng làm sao lại không biết.



Lạc Yến bên kia cũng không có cách, biện pháp lúc trước hắn thử qua đều không có hiệu quả.



Mà Thẩm Sính cũng bắt đầu xảy ra vấn đề, hắn cũng không khá hơn chút nào.



Cuối cùng Lạc Yến giao cho Minh Thù một vật cho nàng mang ở trên người, tranh thủ có thể cùng nàng đến vi diện tiếp theo lại nghĩ biện pháp.



Hiện tại mặc dù bọn họ không có làm rõ quan hệ nhưng xem như kết minh.



Minh Thù là vì Kỳ Ngự.



Lạc Yến là vì trở về.



Phủ Thừa tướng giăng đèn kết hoa chuẩn bị đón sinh nhật Thẩm Sính, trong cung đưa tới không ít thứ, nhưng những thứ này đối Thẩm Sính đều không hữu dụng.



Sinh nhật được làm náo nhiệt, Thẩm Ngôn mang Đoan Mộc Thư đích thân đến.



"Đại nhân... Ta muốn cùng ngươi đơn độc một lúc." Thẩm Sính lôi kéo tay áo Minh Thù, nói đến nhỏ giọng.



Minh Thù trong lòng hơi chát chát, chậm chạp gật đầu, để Cảnh Du chào hỏi bọn hắn, ôm Thẩm Sính đi hậu hoa viên nghỉ mát.



Minh Thù ôm hắn ngồi xuống, Thẩm Sính có chút phí sức ôm cổ nàng, núp ở trong ngực nàng: "Đại nhân, ta chết đi ngươi sẽ có những người khác sao?"



"Sẽ không, ta chỉ có ngươi."



"Vậy đại nhân sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ta sao?"



"Sẽ."



"Gặp được đại nhân, ta rất vui vẻ." Thẩm Sính nói: "Việc ta hối hận duy nhất chính là không được gặp đại nhân sớm hơn,ta sẽ có nhiều thời gian hơn cùng với ngươi."



Minh Thù thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp: "Không có việc gì, chúng ta sẽ còn gặp."



Tay Thẩm Sính hơi nới lỏng, trượt xuống đến đầu vai Minh Thù.



Hắn hơi vểnh mặt lên: "Đại nhân, ngươi thích ta sao?"



Minh Thù cúi đầu ngậm lấy môi hơi có vẻ tái nhợt của hắn:



"Ta thích ngươi."



Tay Thẩm Sính chậm chạp rủ xuống, Minh Thù duỗi tay nắm chặt, lại lặp lại một lần.



"Ta thích ngươi."



Vi diện thứ 34 hoàn tất.