Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1215 : Dư âm còn văng vẳng (12)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


"Tiểu thư, lão tiên sinh mời ngài qua." Thím Chu đứng tại cửa ra vào cẩn thận kêu một tiếng.



"Ồ, được."



Minh Thù đáp một tiếng, lại nhìn về phía Trang Mông Mông: "Cô nghỉ ngơi cho thật tốt, khỏe rồi thì làm đồ ăn ngon cho tôi"



Trang Mông Mông: "???"



Minh Thù rời phòng, cửa phòng cũng không đóng, Trang Mông Mông có thể nhìn thấy bên ngoài hành lang.



Xem ra mình thật sự được cứu.



Trang Mông Mông cũng không biết có nên thở phào hay không.



Văn lão gia tử đang ngồi một mình tại thư phòng, vừa rồi những người ở phòng thuốc kia cũng không biết đi đâu rồi.



"Âm Âm, ngồi đi."



Minh Thù ngồi đối diện với Văn lão gia tử.



"Âm Âm, ông ngoại có chuyện muốn nói với con..."



Minh Thù hai tay làm dấu X: "Ông muốn nói với con cái gì thông gia từ bé, con cự tuyệt!"



"A?" Văn lão gia tử sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả: "Không phải chuyện này."



"???" Không phải chuyện này? Chẳng lẽ còn thật có chuyện này?!



Văn lão gia tử sắc mặt có chút nghiêm túc: "Từ hôm nay trở đi Dư Thâm ca ca của con sẽ ở tại nhà của chúng ta, thời điểm con ra vào có thể sẽ có chút bất tiện, ông ngoại cho người ở tầng 3 sẽ không ảnh hưởng đến con."



"Mặt khác, về sau con ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, ông ngoại sẽ cho thuê vệ sĩ cho con."



"Các con là bạn cùng lứa tuổi, lại là thanh mai trúc mã, nếu như có thể hãy cùng Dư Thâm ca ca trò chuyện nhiều, nó... Thật đáng thương."



Minh Thù phản bác: "Ông ngoại, con nhớ không lầm chính là có một đoạn thời gian làm hàng xóm mà thôi, thanh mai trúc mã tính là gì?"



Văn lão gia tử: "Đó cũng là thanh mai trúc mã."



"Ngài là Lão gia tử, ngài quyết định, không có việc gì con đi ăn cơm."



"Ài." Văn lão gia tử gọi cô lại, ánh mắt hơi có chút nghiêm túc: "Gần đây tại sao lại ăn nhiều như vậy, nếu có chỗ nào không tốt nhất định phải nói với ông ngoại."



Minh Thù bịa một câu: "Đại khái là cơ thể phát triển."



Minh Thù rời khỏi thư phòng, đi xuống phòng ăn ăn cái gì đó.



Thím Chu còn chưa làm xong, Minh Thù đã đến phòng bếp.




"Ách..."



Vừa rồi Minh Thù nói bừa đến kịch liệt, không nói chuyện dị năng cho nên Trang Mông Mông lúc này cũng rất khó xử.



"Yên tâm, tôi biết chuyện dị năng."



Trang Mông Mông hạ mắt: "Vậy cô cũng là dị năng giả?"



Nếu như là dị năng giả, cứu được cô cũng không khó.



"Không phải." Minh Thù cười: "Tôi chính là một người bình thường nha."



Trang Mông Mông kinh ngạc, không phải nói người bình thường đều sẽ bị xóa ký ức sao?



Mấu chốt là...



Người bình thường làm sao cứu được cô?



Có thể là cùng một ăn một bữa cơm nên Trang Mông Mông cũng ít phòng bị.



"Kỳ thật tôi cũng không rõ, bọn họ nói cái gì... Hấp thu dị năng, còn nói tôi rất đặc biệt. Đây là lần thứ ba của tháng này tôi bị bắt được, hai lần trước được cái gì cục quản lý dị năng cứu được.



Trang Mông Mông vẻ mặt đau khổ: "Cuộc sống của tôi bị quậy đến rối loạn, tôi không biết tại sao mình lại gặp phải chuyện này."



Minh Thù chụp bả vai cô: "Trên trời rơi xuống nhiệm vụ lớn như vậy, trước hết phải luyện kỹ thuật nấu ăn"



"A?" Cô học chính là giả thể văn ngôn sao?



"Ăn no mới có sức lực giãy dụa a." Minh Thù cười híp mắt nói.



Trang Mông Mông: "..." Dĩ nhiên cảm thấy không có gì xấu.



"Tôi... Ở đây, sẽ gây thêm phiền phức cho các người." Trang Mông Mông đột nhiên nghĩ đến vận mệnh luôn bị bắt của mình: "Nếu không tôi rời đi trước, ân cứu mạng của cô tôi sẽ không quên."



"Đừng sợ, ở đây không phải còn có một đám vệ sĩ sao? Xảy ra chuyện chúng ta có thể chạy trước, để bọn hắn đỡ lấy."



Trước... Chạy?



Còn có thể như vậy sao?



Thế nhưng...



Kia không phải là vệ sĩ của người khác sao?



Trang Mông Mông nắm chặt hai tay: "Kia là dị năng giả, nếu cô gặp qua người có năng lực cô sẽ biết bọn họ căn bản không phải người bình thường có thể đối phó."