Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1216 : Dư âm còn văng vẳng (13)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


"Hừm, tôi không phải là đã cứu được cô sao, chứng minh dị năng giả cũng không phải là vô địch."



Trang Mông Mông: "..."



Minh Thù lại chụp bả vai cô: "Không còn sớm, nghỉ ngơi đi, có chuyện gì sáng mai lại ăn... lại nói."



Trang Mông Mông: "..."



Tôi nghe thấy rồi.



"Khóa kỹ cửa phòng, tôi cũng không xác định những người kia ban đêm có thể làm chuyện gì." Minh Thù đưa Trang Mông Mông trở về phòng: "Cô ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô."



Trang Mông Mông nghe thấy những lời này rất cảm động.



Thế nhưng là...



"Cô tuyệt đối đừng chạy, tôi sẽ thương tâm, cô chạy sẽ không có ai làm đồ ăn ngon cho tôi."



Cô hiện tại rất hoài nghi, cô ấy đến cùng là có mục đích gì lại mang mình về.



Trang Mông Mông nằm trên giường cảm thấy có chút không chân thật.



Từ một tháng trước...



Cô đối người xa lạ đã không dám tùy tiện tin tưởng.



Sợ mình tín nhiệm rồi, lúc tỉnh lại liền nằm ở một nơi kỳ lạ, đối mặt với một đám người kỳ quái.



Trang Mông Mông hai tay đặt ở bụng, nhìn chằm chằm trần nhà...



Thế nhưng cô nghĩ vẫn là nên tin tưởng, trên thế giới này không phải vẫn còn nhiều người tốt sao?



Ngủ ngon.



-



Đùng ——



Đùng ——



Minh Thù nhìn chằm chằm trần nhà, dường như muốn nhìn cho thủng một lỗ, thanh mai trúc mã đang làm gì trên lầu chứ!



Minh Thù bực bội ăn hai miếng đồ ăn vặt.



Cô cầm điện thoại di động, Tương Nhạc không ngừng nỗ lực rủ cô chơi trò chơi, Tương Nhạc không biết nói thế nào về Lục Chiến.



"Vừa rồi tôi gọi cho Chiến ca, hắn lại không nghe máy, vừa đến cuối tuần liền không tìm được người, các người nói Chiến ca có phải là đi cứu vớt thế giới."



"Ha ha ha cậu động não không tệ." Đường Triết cười to, không biết làm rơi thứ gì, một trận âm thanh ào ào.



"Chiến ca cũng không phải là bình thường a!" Thành Tường cảm thán: "Không thể so sánh cùng những phàm nhân như chúng ta."




Minh Thù vào phòng thuận tay đóng cửa thủy tinh lại, gió đêm biến mất, thanh âm huyên náo cũng biến mất theo.



Căn phòng một mảnh tĩnh mịch.



"Cậu biết tôi là chủ nhân của nơi này, đêm hôm khuya khoắt cậu còn quấy rối?"



Thiếu niên ném bóng trên sàn nhà, bóng rơi trên mặt đất, đông một tiếng, nhảy lên phía sau bị hắn dùng tay đón lấy, lại đập xuống, như thế lặp đi lặp lại.



"Quấy rầy đến cô rồi?" Thiếu niên ghé mắt nhìn qua: "Tôi sẽ không xin lỗi."



Minh Thù: "..." Có thể có thể, rất tuyệt! Quả thật cmn muốn lên trời rồi!



Thiếu niên như có như không thoáng chút lại đập vào quả bóng, đối với căn phòng xuất hiện thêm một người hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào đối với việc phòng ngủ của mình bị xâm nhập.



Giống như xuất hiện thêm một người, cùng như nhau mà thôi.



Minh Thù đứng bên cạnh nhìn hắn một hồi, hắn vẫn bảo trì cái tư thế kia không nhúc nhích, quả bóng mỗi lần đều có thể chuẩn xác lọt vào trong lòng bàn tay hắn, không có sai sót.



Thiếu niên lần nữa ném bóng ra, "Ba" một tiếng, căn phòng lâm vào bóng tối, Minh Thù nhìn thấy bóng từ một bên khác bắn trở về, bị thiếu niên nắm chặt.



"Cậu là dị năng giả?"



"Thiếu gia, ngài vẫn chưa ngủ sao?"



Tiếng của Minh Thù cùng tiếng của vệ sĩ bên ngoài đồng thời vang lên.



"Ngủ rồi." Thiếu niên nhẹ giọng đáp một tiếng.



Giấu đầu lòi đuôi như vậy, quả thực chính là trợn mắt nói bừa.



Vệ sĩ bên ngoài tựa như đã quen thuộc, cung kính nói: "Thiếu gia, ngài có chuyện gì cứ gọi chúng tôi một tiếng."



"Biết rồi."



Thiếu niên đáp rất nhanh.



Thế nhưng hắn vẫn đập quả bóng xuống thái độ cũng không có thu liễm.



Hiển nhiên vệ sĩ bên ngoài cũng nghe thấy.



Ngoài cửa yên tĩnh vài giây, sau đó chính là âm thanh bước chân rời đi.



"Vấn đề vừa rồi tôi hỏi, cậu vẫn chưa trả lời tôi."



Thiếu niên đột nhiên đưa tay ném bóng về phía Minh Thù, thời khắc này thời gian phảng phất bị trôi chậm.



Minh Thù cơ hồ có thể thấy rõ quỹ đạo của trái bóng.



Thiếu niên vẫn còn bảo trì tư thế ném bóng, sắc mặt tái nhợt, nói không nên lời, không rõ là lãnh đạm thờ ơ châm chọc, hoặc biểu tình gì cũng không có.