Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1227 : Dư âm còn văng vẳng (24)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Thanh niên là bị đám người này bắt tới, nghe nói trong biệt thự còn có mấy dị năng giả giống như hắn bị bắt tới.



Minh Thù từ căn phòng ra ngoài, thanh niên vui buồn thất thường theo ở phía sau.



"Nơi này có camera giám sát, bị phát hiện sẽ phiền toái."



"Ồ."



Minh Thù vẫn nghênh ngang đi như cũ.



Thanh niên: "..."



Thanh niên vừa muốn nói gì đó, phía trước đột nhiên có mấy người đến, hai bên đối đầu trong hành lang nhỏ hẹp.



"Chào buổi tối."



Thanh niên nhìn thấy nữ sinh giương lên nụ cười xán lạn, cùng người đối diện chào hỏi.



Thời điểm tiếng còi cảnh báo vang lên, Lục Chiến đang cùng Kiệt ca nói chuyện.



Mặt Kiệt ca biến sắc: "Có người xông vào "



Biệt thự có các tiếng cảnh báo khác nhau, người như Kiệt ca vừa nghe xong liền biết xảy ra chuyện gì.



Hắn nhìn về phía Lục Chiến: "Lục Chiến cậu đi xem một chút."



Lục Chiến biểu tình không có gì thay đổi gật đầu rời đi, hắn trà trộn vào trong đám người, đi về phía phát ra âm thanh cảnh báo, mà thời điểm đi ngang qua một chỗ, thân thể hắn lóe lên ẩn mình vào trong bóng tối.



Ầm ầm!



Trong biệt thự ánh lửa ngút trời, hệ thống báo động đã tê liệt, khắp nơi đều là tiếng người.



Dị năng giả chính bốn phía đang chia nhau tìm kiếm kẻ đầu sỏ.



Tại lúc bọn hắn không nhìn thấy, dị năng giả từng bước từng bước ngã xuống.



Chờ bọn hắn phát hiện ra người mình ít đi rất nhiều đã không kịp.



Ở bãi đất trống phía sau biệt thự, một đám người đang chuẩn bị rút lui.



"Kiệt ca, không thấy Lục Chiến."



"Kiệt ca, những dị năng giả vừa bắt được không kịp mang theo, chỗ đó đang bốc cháy."



Kiệt ca ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm biệt thự đang bốc cháy: "Con mẹ nó, đến cùng là ai làm ra?"



Đám người trong lúc nhất thời không phát ra âm thanh.



Bọn hắn cũng không biết a.



Bọn hắn thậm chí còn không phát hiện được có người tiến vào biệt thự,



"Chúc mọi người buổi tối tốt lành!"



Thanh âm thanh thúy từ trên cao truyền đến, lửa còn chưa cháy tới bên này, trên ban công lầu 2 có một nữ sinh đang đứng đó..



Nữ sinh cất giọng nói: "Xin hãy nhớ kỹ tên của tôi, Tang Âm."
Minh Thù là lén chạy ra ngoài cho nên trở về chỉ có thể leo cửa sổ.



Thời điểm cô leo đến một nửa thì phát hiện phía trên một tầng có một người đang đứng.



Minh Thù dừng động tác nhảy vào phòng của mình, tiếp tục trèo lên phía trước, rất nhanh nhảy vào ban công đứng đối diện với hắn.



Dư Thâm lui về phía sau một bước, thần sắc lạnh lùng nhìn cô.



Toàn thân Minh Thù đều dính máu, lại bị ngâm nước mưa, có chút chật vật.



"Làm sao còn chưa ngủ?" Hơn nửa đêm còn đứng ở chỗ này dọa người.



Dư Thâm không nói chuyện, xoay người lại.



Minh Thù đi theo vào.



Trong phòng mở đèn, Dư Thâm xoay người lại nhìn thấy vết máu trên người Minh Thù.



Dư Thâm cơ hồ là nhào tới, nắm chặt bờ vai của cô, một cái tay khác sờ ngực của cô.



Minh Thù: "..."



Minh Thù nắm lấy tay hắn, trong con ngươi mang theo ý cười: "Làm gì?Vô lễ a?"



"Máu."



"Không phải của tôi."



Dư Thâm không tin, ngón tay hắn tìm tòi trên ngực Minh Thù một hồi lâu.



Minh Thù dứt khoát buông tay, thậm chí chủ động cởi quần áo ra: "Ầy, xem đi, không có vết thương."



Dư Thâm: "..."



Dư Thâm giống như bị giật điện thu tay lại, ánh mắt không dám đối đầu với Minh Thù, cũng không dám nhìn cơ thể của cô.



Nhịp tim đập mạnh một cái.



Tại sao cô có thể...



Như vậy...



Minh Thù đưa tay phủi phủi quần áo dính đầy máu: "A... Tôi xuống dưới thay quần áo khác."



Dư Thâm nhìn cô: "Còn... Lên đây không?"



Minh Thù có chút nghiêng người qua: "Cậu muốn tôi lên sao?"



Dư Thâm không có lên tiếng, có chút không được tự nhiên lui về sau.



Minh Thù muốn sờ đầu hắn nhưng thân thể đã không còn sức, bàn tay chỉ có thể rơi trên bả vai hắn, ngữ khí nhu hòa: "Một tí nữa sẽ lên, không thì cậu lại không ngủ được."



Dư Thâm nhìn Minh Thù từ cửa sổ nhảy xuống, hắn đứng tại ban công nhìn cô một lúc lâu mới xoay người vào.



Cô nói... Một tí nữa sẽ lên.