Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1232 : Dư âm còn văng vẳng (29)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Minh Thù không nghĩ tới lúc ra cửa lại gặp Ngụy Nhã Huyên.



Ngụy Nhã Huyên rõ ràng là bị vệ sĩ chặn ngoài cửa, trước kia mặc dù cô ta không thể tới quá gần Dư Thâm nhưng cũng không bị vệ sĩ chặn ngoài cửa như thế này.



Nhất định là do nữ nhân kia!



Là cô ta xui khiến Dư Thâm ca ca!



Ngụy Nhã Huyên thấy Dư Thâm, con ngươi sáng lên vui sướng: "Dư Thâm ca ca, em..."



Dư Thâm chân mày nhịn không được nhíu lại, cắt đứt Ngụy Nhã Huyên: "Về sau không cho phép gọi tôi như vậy."



Trước kia chưa gặp được cô, hắn cảm thấy không quan trọng.



Nhưng hiện tại, hắn không muốn nghe gặp người khác gọi như vậy.



Ngụy Nhã Huyên trên mặt còn chưa kịp vui mừng bỗng chốc cứng đờ, từ trước tới giờ cô gọi như vậy đều không có ai phản đối.



"Dư Thâm ca..."



Ánh mắt Dư Thâm âm trầm như cô ta, con ngươi đen như mực, không thấy chút ánh sáng nào, cảm giác áp bách đánh tới. Trong nháy mắt Ngụy Nhã Huyên như mất đi giọng nói, bước chân cô ta không nhịn được lui về phía sau.



"Biểu... Biểu ca." Ngụy Nhã Huyên ấp úng một câu, nước mắt rơi lả chả nói: "Tại sao biểu ca lại đối xử với em như vậy, em đã làm sai chuyện gì sao?"



Dư Thâm: "Muốn sống tốt ở đây thì không nên xuất hiện trước mặt tôi, cũng không nên quấy rầy tới Âm Âm."



Hắn không muốn cô sẽ hiểu lầm chuyện gì.



Một chút cũng không muốn.



Cũng sẽ vì cô mà giữ khoảng cách an toàn với tất cả giống cái.



Ngụy Nhã Huyên sững sờ nhìn Dư Thâm, từ trước tới giờ cô đều không thấy được một chút cảm xúc nào trên người này, đối với ai tựa hồ cũng rất lễ phép, mặc kệ nói cái gì hắn luôn luôn đáp ứng, sẽ không phản bác...



Thế nhưng...



Ngày hôm nay hắn vì một người mà nói ra những lời như vậy.



Ngụy Nhã Huyên cắn môi đỏ, con ngươi mang theo nước mắt nhìn nữ sinh đang được Dư Thâm nắm tay.



Nữ sinh kia ánh mắt nhìn về phương xa, trong tay cầm một cây kem, cũng không nhìn cô ta.



Đây căn bản là không đem cô ta để vào mắt?



Ngụy Nhã Huyên trong lòng ghen ghét không thôi, cô ta cũng tưởng tượng ra người đứng bên cạnh thiếu niên thời điểm này là cô ta mới đúng.



Cô ta đã từng cảm thấy chỉ có cô ta mới có thể đứng ở bên cạnh hắn, dù sao...
Hiện tại chẳng những tiểu yêu tinh có bệnh, thân thể cũng có bệnh.



Nghĩ như vậy, Minh Thù liền nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn.



Hiển nhiên người tham gia đối với quy tắc của cuộc so tài này đều hết sức quen thuộc, coi như chưa quen thuộc, người bên cạnh cũng sẽ giải thích.



Cuộc so tài có tất cả ba ngày, thêm hoạt động sau đó vừa vặn bảy ngày, đây quả thực là dựa theo định chế hoạt động nghỉ dài hạn.



Cuộc so tài không cưỡng chế tham gia, ai muốn tham gia tự mình đi báo danh là được.



Cục quản lý dị năng cục cung cấp trước cho ba phần thưởng coi như không tệ, bất quá đại đa số người cũng là vì luận bàn tăng thực lực của mình lên, hoặc là xem mình có thiếu sót gì không.



Minh Thù phát hiện dị năng giả tụ tập cùng một chỗ, còn rất nhiều.



Ngẫm lại đây chỉ là tổ chức dị năng chính phủ, còn có những tổ chức không chính thức kia, cùng dị năng giả chưa được phát hiện, trên thế giới này dị năng giả tính ra cũng không ít a.



Đương nhiên đối mặt mấy triệu dân số, dị năng giả vẫn không nhiều.



Minh Thù tìm tới Trang Mông Mông, Trang Mông Mông cùng Phó Vân Bách đứng chung một chỗ, Phó Vân Bách nhìn qua giống một người cha già, Trang Mông Mông tựa như một đứa trẻ phạm sai lầm.



"Làm sao, lại khi dễ đầu bếp nhỏ của tôi?"



Trang Mông Mông lập tức trốn phía sau Minh Thù, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn Phó Vân Bách.



Bộ dáng kia tựa như là: Nhìn đi, chỗ dựa của tôi tới rồi, anh mắng tôi thử một chút!



Phó Vân Bách nghĩ đến đêm qua, còn kém đem chỗ ở của hắn biến thành phòng ăn liền không nhịn được mi tâm cuồng loạn.



"Cô đừng có chạy lung tung." Phó Vân Bách nhìn Trang Mông Mông một chút, sau đó nhìn về phía Minh Thù: "Cô cũng chớ làm loạn, Dư thiếu gia, làm phiền cậu trông chừng bọn họ."



Phó Vân Bách cũng rất bận, hắn đang lo tìm không được người trông chừng Trang Mông Mông, Minh Thù tới, hắn liền đem người ném cho Minh Thù, lập tức rời đi.



Minh Thù: "..."



Nam chính của vi diện này quá không được rồi!!



Đào góc tường đào góc tường!



Lòng bàn tay Minh Thù bị nhéo một chút, Minh Thù quay đầu lại liền đụng phải ánh mắt của Dư Thâm, hắn mím môi, không nói một lời nhìn cô.



"..."



A!



Thật là phiền!